Chư Phật Gia Hộ

21 Tháng Năm 20145:36 SA(Xem: 10941)
Kính thưa quý bạn! Trong thời gian viết cuốn sách này, có nhiều sự nhiệm màu của Chư Phật gia hộ, vượt qua ngoài tưởng tượng của tôi. Thật ra cuốn sách này được hoàn thành không phải là thành quả của tôi mà hoàn toàn nhờ vào Chư Phật gia hộ (vì tôi chỉ học tới lớp 6 thì làm sao có thể viết văn. Nhưng nhờ niệm Phật và Chư Phật gia hộ mà tôi mới có đủ khả năng để hoàn thành được cuốn sách này. Đây là sự nhịêm màu của Phật pháp). Ở đây, tôi xin đưa ra một câu chuyện bằng chứng hy hữu mà Chư Phật đã gia hộ cho chị em tôi để quý bạn tin sự gia hộ là có thật.

Trong thời gian viết cuốn sách này, có một điều tôi luôn luôn nuối tiếc đó là câu chuyện luân hồi của chị tôi không có đủ bằng chứng. Có đôi lần tôi thầm than thở, tôi nói: “Mẹ Quán Âm ơi! Tại sao mẹ lấy viên ngọc lại sớm quá, nếu trễ một chút thì câu chuyện của chị con sẽ độ được nhiều người.” Không ngờ những lời than thở trong tâm tôi đã được Chư Phật cảm ứng. Ngày 26 tháng 5 năm 2003, tôi gọi về Việt Nam, gặp
chị Hai tôi nói: “Chị Hai ơi! Cuốn sách em viết xong và đã đưa cho nhà sách in rồi, vài tuần nữa là có sách gởi về cho gia đình”. Chị tôi cắt ngang với giọng nói hấp tấp: “Không được! Không được! Em phải ngưng lại ngay!” Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao? Chị tôi nói với giọng mừng rỡ: “Viên ngọc đã có bằng chứng rồi”. Tôi hỏi: “Bằng chứng gì?”. Chị tôi nói: “Con Tuyết nó đã tìm được thầy Thích Giác Hạnh, là người cách đây 30 năm làm lễ quy y và đặt pháp danh cho hai đứa”. Tôi nghe qua nửa mừng nửa nghi, tôi nói: “Không phải thầy đã vãng sanh rồi sao?”. Chị tôi nói: “Không! không! thầy vẫn còn sống và trẻ lắm, không già như chị em mình nghĩ đâu.” (Chị em tôi lâu nay cứ nghĩ rằng thầy đã vãng sanh, vì lúc quy y chị em tôi còn quá nhỏ nên không nhớ thầy Trụ Trì là ai, cứ nghĩ là thầy đã lớn tuổi lắm rồi, cộng thêm vào cách đây 30 năm thì làm gì thầy còn sống. Vì vậy mà chị em tôi không nghĩ đến là đi tìm thầy). Tôi hỏi chị tôi: “Vậy thầy khoảng bao nhiêu tuổi?” Chị tôi nói: “Thầy 58 tuổi”. Tôi thất vọng và nói: “Không thể nào! chị Tuyết đã tìm lộn thầy rồi”. Chị tôi nói “Không, lúc thầy làm Trụ Trì ở chùa Từ Vân, tỉnh Cam Ranh, thầy chỉ mới có 27 tuổi”. Tôi không tin nên nói: “Mới 27 tuổi, làm sao có thể làm Trụ Trì một ngôi chùa lớn như vậy?”. Chị tôi nói: “Lúc đầu, tụi chị cũng nghĩ như em, cho tới khi nghe thầy kể về câu chuyện cách đây 30 năm, mẹ dẫn 2 đứa em tới chùa quy y gặp thầy ra sao và đưa cho thầy coi viên ngọc như thế nào”. Lúc đó, tụi chị mới tin thì ra chính là thầy.
Sau khi nghe chị tôi kể xong câu chuyện, tôi mừng và xúc động đến bật khóc. Chị tôi nói tiếp: “Em có biết không? Con Tuyết nó mừng tới khóc luôn, rồi sáng nay nó và em Dung đi ra Vũng Tàu để tìm thầy rồi.” Sau cuộc nói chuyện với chị tôi, lòng tôi lâng lâng một niềm hạnh phúc không thể tả. Lúc đó, trong tâm tôi chỉ ước mong sao gặp được thầy, cảm giác có thầy thật là ấm cúng. Thật thương cho tôi bao nhiêu năm cứ lủi thủi một mình tự tu tự học. Rồi tôi tủi thân tự hỏi: “Tại sao mình vẫn chưa có duyên gặp được thầy?” Giờ gặp lại thầy mới thấy mình ngu khờ, giống như câu chuyện trong bút ký nói về một gã ăn xin có viên ngọc quý cột trong chéo áo mà không biết.
Xin quý bạn hãy đọc trang kế tiếp, đó là lá thơ tâm sự của thầy và chị Diệu Ngọc của tôi gởi đến cho quý bạn. Ngoài ra, còn có hình ảnh của Thầy, chị Diệu Ngọc và chữ ký thị thực chứng minh lần quy y của chúng tôi cách đây 30 năm.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn