Rắn Thành Người

21 Tháng Năm 20145:35 SA(Xem: 10451)
Năm năm sau, tôi lấy chồng vượt biên qua Mỹ. Vừa tới Mỹ được tháng trước thì tháng sau tôi cấn thai. Trước mấy tuần có thai tôi thường nằm mơ cùng một câu chuyện và câu chuyện này đã làm cho tôi sợ hãi không có giấc ngủ yên, vì mỗi đêm khi tôi nhắm mắt thì giấc mơ đó lại hiện ra. Giấc mơ kỳ lạ, tuy nói là giấc mơ nhưng không phải vì nó y như thật.
Có một đêm tôi nằm mơ, trong giấc mơ tôi thấy có một đứa bé gái chạy theo gọi tôi bằng mẹ và đứa bé này khoảng một tuổi. Trong giấc mơ, tôi biết rõ là tôi chưa có thai thì làm sao có con. Tôi nói với đứa bé đó rằng: “Mày không phải là con của tao, tao chưa có bầu thì làm sao có con.” (Bình thường khi tôi thấy con nít thì tôi thương nhưng không hiểu sao khi gặp đứa bé này thì tôi có cảm giác sợ hãi nên tôi làm dữ để đuổi nó đi.) Tôi càng đuổi thì nó càng chạy theo và nó cứ níu áo tôi gọi tôi bằng mẹ, nó cứ nói: “Mẹ ơi! Mẹ đừng có bỏ con.”
Tôi sợ quá nên hất nó qua một bên rồi cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Chạy về tới nhà, tôi tưởng rằng đã được thoát nợ, không ngờ bị nó đứng chặn ngay trước mặt. Tôi sợ quá nên bỏ chạy ra ngoài, tôi chạy tứ tung, nhưng dù tôi có chạy đi đâu thì cũng bị nó chặn ngay trước mặt. Tôi hốt hoảng la hét um sùm.
Chồng tôi đánh thức tôi dậy và hỏi: “Em thấy cái gì mà la dữ vậy?” Tôi thức dậy mồ hôi ướt đẫm và sợ hãi nói rằng: “Có một con bé nó chạy theo em giống như là đòi nợ, nó cứ gọi em là mẹ, em đuổi nó đi nhưng nó không chịu đi mà còn níu áo của em và gọi em bằng mẹ, nó còn nói là đừng bỏ nó.” Chồng tôi nói: “Nằm mơ thôi không có thật đừng lo quá, thôi hãy ngủ đi.” Tôi nói: “Không phải nằm mơ vì nó y như là thật.” Chồng tôi lúc đó nghĩ là tôi nói xàm. Tôi cũng mong là giấc mơ không có thật. Cả đêm hôm đó tôi không dám ngủ vì sợ lại gặp nó.
Liên tục mấy đêm như vậy tôi đều nằm mơ cùng một cốt chuyện, chỉ khác hoàn cảnh mà thôi. Có một đêm, tôi nằm mơ trong tâm thức của tôi lúc đó rất giận đứa bé này, nó đã làm cho tôi khổ sở. Vì vậy nên tôi hù đòi đánh nó chết nếu nó cứ chạy theo.
Không ngờ nó không sợ mà còn níu tay tôi và nó nói rằng: “Mẹ ơi! Đừng bỏ con, bộ mẹ quên con rồi sao? Con là Đồng Thị Đỏ đây!” Lúc đó, tôi không nghĩ ra Đồng Thị Đỏ là ai. Sau đó, tôi liền nhớ thì ra nó chính là đứa em bị chết của tôi, rồi tự nhiên tôi nhớ lời nói của bà bác năm xưa: “Nó thành tinh về bắt từng người.” Vả lại, nó đã thành rắn rồi, tại sao bây giờ lại thành người tới đây gọi tôi bằng mẹ? Vừa nghĩ tới đó thì tôi hốt hoảng hất nó té xuống đất rồi bỏ chạy, tôi vừa chạy vừa hét: “Ma quỷ! Ma quỷ!”
Chồng tôi đánh thức tôi dậy, lần này mồ hôi của tôi ướt đẫm cả người. Tôi vừa sợ vừa khóc và cứ lẩm bẩm một mình: “Ma quỷ! Ma quỷ!” Chồng tôi hết hồn không biết là chuyện gì mà mỗi ngày tôi càng thêm hốt hoảng. Sau đó, chồng tôi hỏi: “Chuyện gì? Chuyện gì?” Tôi nói: “Nó là ma quỷ đến đây đòi nợ.” Chồng tôi hỏi: “Ai? Ai tới đây đòi nợ?” Tôi nói: “Là cái con bé mà mỗi đêm em gặp đó!” Tôi nói tiếp:
 “Anh còn nhớ hồi em mới quen anh ở Việt Nam, em có kể cho anh nghe về đứa em bị chết của em nó tên là Đồng Thị Đỏ không?” Chồng tôi nói nhớ, rồi hỏi: “Có gì không?” Tôi nói: “Bây giờ đứa bé mà mỗi đêm em thấy, nó nói nó là Đồng Thị Đỏ.” Chồng tôi nói: “Chắc em tưởng tượng thôi chớ làm gì có chuyện đó.” Tôi nói: “Không có tưởng tượng vì chuyện đã qua lâu rồi thì làm gì có chuyện tưởng tượng. Mà dù có tưởng tượng đi chăng nữa thì cũng chỉ mơ có một lần thôi, đâu có lý nào hễ nhắm mắt là gặp được nó.”
Sau ngày đó tôi rất sợ ngủ, nhưng đôi lúc vì quá mệt rồi cũng phải ngủ. Tinh thần của tôi lúc đó bị khủng hoảng. Anh chị Hai ở trong nhà cũng nghĩ rằng là tôi tưởng tượng (lúc đó tôi đang làm công ở đợ cho gia đình anh chị Hai.)
Rồi ngày qua ngày, một hôm tự nhiên tôi không còn nằm mơ thấy nó nữa. Tôi bắt đầu lo sợ sờ bụng của tôi và nói: “Vậy là nó đã vào trong bụng của tôi rồi.” Tôi giận quá dùng hai tay đánh vào bụng của tôi và nói: “Con nhỏ kia! Mày đi ra khỏi bụng tao.” Sau đó, tôi vội gọi chồng tôi và nói: “Nó đã chui vào bụng của em rồi.”
Lúc đó, chồng tôi nghĩ rằng là tôi bị khùng. Tôi nói: “Chở em đi khám bác sĩ đi vì em đã có thai rồi.” Chồng tôi không chịu, cho là tôi nói bậy. Tới kỳ tôi không có, chồng tôi chở tôi đi bác sĩ. Bác sĩ nói là tôi đã có thai. Tôi nói với bác sĩ rằng: “Tôi không muốn đứa bé này”. Bác sĩ lúc đó vô cùng ngạc nhiên. Chồng tôi vội nói: “không có gì đâu vì vợ tôi đang bị khủng hoảng”.
Sau đó tôi nghĩ: “chắc có lẽ tôi đã mắc nợ nó kiếp trước nên kiếp này nó đến đây để đòi nợ”. Thế là tôi phải chấp nhận. Con tôi nó biết tôi không thích nó nên nó hành hạ tôi thê thảm, ăn bao nhiêu cũng bị ói ra. Lúc đó, tinh thần của tôi khủng hoảng, cấn thai bị hành, phần mỗi ngày phải dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn, coi bốn đứa nhỏ và phải làm những món ăn cho anh chị Hai đi bán xe lunch (nghĩa là xe bán thức ăn trưa cho các hãng xưởng). Hằng ngày, tôi phải làm nhiều chả giò, chặt ướp thịt gà, xắt thịt bò, gọt và xắt khoai tây.
Sức khỏe tôi bình thường đã không được tốt, giờ còn phải gánh chịu bao nhiêu là cực nhọc, còn chồng của tôi không giúp được gì, suốt ngày chỉ biết cờ bạc rượu chè. Thậm chí, lấy luôn tiền ở đợ của tôi đi đánh bài hết, đến đỗi không có chiếc xe để chở mẹ con tôi. Trong lúc chịu đủ điều khổ sở, phần lại nghe tin mẹ tôi mất, tinh thần của tôi hoàn toàn sụp đổ.
Còn con tôi nó giận ghét tôi nên nó đạp không ngừng, hành hạ tôi cho đến ngày sanh. Khi sanh nó ra lại bị sanh khó, tôi đau tới gần 25 tiếng đồng hồ. Bác sĩ lo tôi không còn sức nên chích thuốc giục. Đến khi sanh nó ra thì nó có nhau choàng ba vòng. Bác sĩ nói: “Bây giờ tôi mới hiểu tại sao cô bị đau như vậy. Con so có nhau choàng ba vòng mà sanh được tự nhiên là may mắn lắm, xém một chút là phải mổ vì sợi nhau xiết chặt cổ của đứa bé.”
Vừa đỡ đẻ, ông ta vừa nói: “Cái con bé này sao nó lanh quá, mới sanh ra đã mở mắt nhìn tôi, nó nhìn cả mấy cô y tá. Tôi đỡ đẻ đã nhiều năm nhưng chưa thấy đứa bé nào lanh như vậy.” Ông ta nói tiếp: “Sao đứa bé này nó không chịu khóc?” Vừa nói ông ta vừa đưa nó lên rồi đánh vào đít của nó, sau đó nó mới chịu khóc. Càng nghe ông ta nói, tôi càng thêm sợ. Sau khi tắm rửa cho đứa bé xong thì cô y tá đưa nó cho tôi. Tôi nhìn nó, nó nhìn lại tôi, tôi sợ quá nên nhìn qua chỗ khác. Lúc đó tôi nghĩ thầm: “đứa bé này không biết nó sẽ đòi nợ tôi bằng cách nào đây?”
Rời nhà thương về nhà được mấy ngày thì sức khỏe của tôi bị kiệt, nên tôi bị ngất xỉu. Anh Hai và chồng tôi đưa tôi vào nhà thương để cấp cứu. Lúc đó, anh chị Hai và chồng của tôi tưởng rằng là tôi sẽ bị chết. Sau khi được cấp cứu và dưỡng bệnh xong thì tôi trở về nhà. Sau đó, tôi xin anh chị Hai nghỉ việc vì tôi phải lo cho con tôi.
Thế là chúng tôi phải dọn đi nơi khác. Từ lúc sanh con tôi ra, tôi rất sợ cho nó bú và thay tã. Vì vậy, tôi năn nỉ chồng tôi hãy ráng lo cho con tôi một thời gian, đợi đến khi nào tôi hết sợ nó thì tôi sẽ lo sau. Nhưng chồng tôi là một người đàn ông vô trách nhiệm, nên lời cầu khẩn của tôi như gió thoảng qua tai, suốt ngày chỉ biết cờ bạc, rượu chè, đi từ sáng đến tối mới về. Rốt cuộc, tôi phải lo cho con tôi. Càng lo cho nó thì tôi càng sợ và càng bị khủng hoảng.
Mỗi khi nghe tiếng con tôi khóc là tôi sợ phát run lên. Tâm trạng của tôi lúc đó nửa sợ, nửa bứt rứt lương tâm. Tôi cảm thấy làm mẹ giống như tôi thật là ác quá. Tôi mong vượt qua nỗi ám ảnh để làm tròn trách nhiệm của người mẹ nhưng tôi làm không nổi.
Có một ngày, tôi đang làm thức ăn ở nhà bếp, lúc đó tôi đang cầm con dao để cắt cải thì nghe tiếng con tôi khóc ở trong phòng ngủ, tôi hốt hoảng cầm luôn con dao chạy vào phòng. Thấy nó khóc, tôi vì sợ nên quên trên tay của mình đang cầm con dao. Lúc đó, tôi vội dùng hai tay ẵm nó lên để dỗ cho nó nín nhưng không ngờ con dao trên tay tôi rớt xuống, đâm vào đùi của con tôi. Nó hét thất thanh không ngừng. Cũng may là con dao nhỏ, nên đầu nhọn của mũi dao đâm trúng vào đùi làm thành một dấu; máu rướm ra.
Tôi hốt hoảng hối hận, ôm con vào lòng rồi hai mẹ con khóc nức nở. Lần đầu tiên tôi mới ôm con tôi thật lòng và cũng là lần đầu tiên tôi cảm giác được tình thương mẫu tử. Tôi thức tỉnh hối hận và xin lỗi con tôi. Trong tâm tôi lúc đó nghĩ rằng: “Cho dù đứa bé này có đến đây để đòi nợ tôi đi chăng nữa, thì tôi cũng phải thương vì nó là con của tôi”.
Cũng từ đó, tôi không còn sợ hãi hay nghi kỵ gì nữa. Cũng nhờ con dao vô tình đó mà đã đánh thức được lương tâm tội lỗi của tôi. Rồi thời gian trôi qua, con tôi được khoảng một tuổi thì tôi lại mang thai đứa khác. Từ lúc con gái tôi biết đi thì nó phá không tưởng tượng được, nó phá tới mức độ không còn là đứa bé bình thường.
Từ đó, chúng tôi phải bị bôn ba khắp nơi vì mướn phòng nhà ai chưa quá ba ngày là bị đuổi, do không ai chịu nổi con của tôi. Trong cuộc đời tôi chưa thấy đứa bé nào phá như con của tôi. Nó đốt luôn cả nhà, may là kỳ đó cứu kịp, nếu không thì hai đứa con tôi đều bị chết. Tôi thường hỏi nó nhiều lần: “Tại sao con phá quá vậy?” Nó trả lời rằng: “Tại vì mẹ ghét con, mẹ không có thương con.” Tôi nói: “Mẹ thương con mà.” Nó nhìn tôi với ánh mắt giận ghét và nói: “Mẹ nói xạo, mẹ ghét con!” Mỗi khi nghe con tôi nói như vậy thì tôi chỉ biết im lặng vì cảm thấy hối hận và xấu hổ. Sau đó, tôi nói với con tôi: “Con không hiểu đâu! Khi nào con lớn lên thì mẹ sẽ kể cho con nghe, lúc đó con sẽ không còn giận mẹ nữa.” Rồi thời gian trôi qua, con tôi được gần sáu tuổi thì không còn phá nữa mà suốt ngày chỉ thích vào phòng đọc sách. Nó rất là ham học và thông minh hơn đứa trẻ bình thường.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000