Chương V

21 Tháng Năm 201410:37 CH(Xem: 7843)
Bảo Hy cười rạng rỡ vì ông biết rằng vị trụ trì chỉ đùa thôi. Ông cảm thấy rất sung sướng, vì ít nhất đó là dấu hiệu ông có thể đạt được sự “cảm thọ” một ngày nào đó. Vị trụ trì có kể bà Lâm mù chữ, so với bà thì ông còn hơn nhiều : vừa biết đọc, biết viết lại có thể thiền hành, ngồi thiền nữa. Ông còn đang chìm đắm vào những tư tưởng này thì Pháp Hư nói :
-Bây giờ tôi sẽ dạy các ông giai đoạn 2 của sự thiền hành. Bảo Hy chúng ta phải niệm mấy lần trong giai đoạn 2.
-2 lần cho giai đoạn 2; 3 lần cho giai đoạn 3.
-Phải rồi ! Trong giai đoạn 2 lần thứ nhất ông niệm “nhấc chân lên” và lần thứ 2 ông niệm “để chân xuống”. Khi niệm “nhấc chân lên” ông nhấc chân phải lên cao chừng 3 phân, rồi đưa ra trước không niệm. Ông sẽ thấy việc này khó làm, do đó tôi mới bảo giai đoạn 2 này là giai đoạn khó tập nhất. Sau đó ông niệm ”đặt chân xuống” và từ từ đặt chân xuống sàn. Và rồi ông đặt sự tỉnh thức lên chân trái và cũng làm như đối với chân phải. Khi ông đi được 3 thước và ông niệm “đứng” năm lần. Rồi ông niệm “quay lại” bốn lần và quay lại.
Pháp Hư bước làm mẫu 4, 5 bước rồi bảo ông tăng mới và 3 thầy giáo làm theo. 3 vị thầy giáo làm một cách dễ dàng, còn Bảo Hy thì thấy khó vì ông toát cả mồ hôi. Ông muốn tranh luận với thầy : thầy bảo mỗi giai đoạn phải học một ngày, nay lại cho 3 vị thầy giáo này học 2 giai đoạn trong 1 ngày ? Tiếng thầy vọng đến tai ông :
-Họ đã thực hành giai đoạn 1 trong 6 tiếng đồng hồ, do đó tôi dạy họ giai đoạn 2.
Thấy họ làm đúng, trụ trì bảo :
-Các ông có thể về phòng mình tự tập mỗi giai đoạn nửa giờ. Ngồi thiền một giờ. Rồi đi ngủ. Nếu các ông muốn tập thêm thì cứ việc. Bây giờ tôi dạy các ông nằm nghiêng. Khi ông ngồi thiền xong, ông niệm 3 lần “ tôi muốn ngủ”. sau đó ông dọn giường đọc kinh. Ông nằm xuống với sự tỉnh thức, tay để trên bụng, mình nghiêng về phía bên phải, xem mình vào giấc ngủ ở phồng hay xẹp. Nhớ là phải thức dậy lúc 4 giờ, tập thiền hành và ngồi thiền đến 6 giờ. 8 giờ tôi sẽ gập các ông. Bây giờ các ông có thể đi. Nếu có vấn đề gì các ông có thể đến hỏi tôi. Nếu tôi ngủ các ông có thể bảo thị giả đánh thức tôi dậy.
Vì “cảm thọ” đã cho ông biết tối nay ông tăng mới sẽ có chuyện. Thầy hiệu trưởng vì muốn đạt nhiều lợi ích nên khi về tới giảng đường là tập ngay, 2 thầy kia cũng làm y lời, nhưng sau đó thì đi ngủ một cách sung sướng, để mình thầy hiệu trưởng tập một mình lần thứ 2. Bảo Hy vặn đồng hồ báo thức 1 giờ đồng hồ. Ông tập thiền hành giai đoạn 1 một nửa giờ , rồi giai đoạn 2 một nửa giờ mà ông cho là rất khó, nhưng ông vẫn tập cho đến khi chuông reo. Rồi ông vặn đồng hồ một tiếng nữa cho việc ngồi thiền. Ông nhận thấy phồng-xẹp rõ ràng hơn.
Sau 45 phút ông thấy chân đau, nhưng không đau lắm, ông niệm “biết”, nhưng khi nó trở nên mãnh liệt hơn ông niệm 3 lần “thấy đau” và lờ nó đi, ông quay lại với phồng-xẹp và không đổi thế ngồi. Khi tâm ông đến một trạng thái mà người ta gọi là nhất tâm thì nỗi đau hình như giảm đi và ông cảm thấy khá hơn. Và ông niệm “thấy vui”. Do đó khi nghe tiếng chuông reo thì ông không vui. Ông tắt chuông đồng hồ. Và bắt đầu tập giai đoạn 1 của thiền hành. Lần này ông không dùng đồng hồ, do đó ông muốn tập lâu chừng nào cũng được. Sau đó ông tập giai đoạn 2 của thiền hành, nhưng chóng hơn vì nó khó hơn. Sau cùng ông ngồi thiền và mong đợi những cảm giác vui đến với ông. Ông tăng mới không biết rằng mình đi lạc đường.
Bảo Hy tiếp tục niệm phồng-xẹp, ông thấy tâm vui vì những sự đau đớn không tái xuất hiện. Ông tăng mới vui đến nỗi ông không niệm “thấy vui” vì ông hiểu lầm rằng nếu ông niệm thế thì nó sẽ biến mất. Và ông quên cả việc niệm phồng-xẹp. Khi ông ngừng tỉnh thức ông thấy mình lang thang bay trên trời, bao quanh là một vầng sáng. Một giọng nói êm ái như rót vào tai ông :
-Ông đã thành công rồi, muốn đi đâu thì đi.
-Như thế, tôi muốn đến địa ngục, hãy dẫn tôi tới đó.
-Không cần, ông có thể tự đến bằng cách ước.
-Thật sao ? Trong trường hợp ấy, tôi muốn xuống địa ngục.
Rồi Bảo Hy thấy mình xuống địa ngục, thấy cha mình đang bị phạt bởi các vị thánh trong thế giới đó.
-Các thánh ơi, con sẽ dẫn quý vị lên trời nếu quý vị cứu cha con là người mà các vị đổ nước sôi vào mồm.
-Tôi không cứu được cha ông, ngay mẹ vợ của tôi mà tôi cũng không cứu được.
-Bà ta phạm tội gì ?
-Năm mới bà ta giết gà vịt để tế lễ.
-Sao ông không tìm cách cứu bà ta ?
-Tôi muốn lắm chứ, nhưng các nạn nhân của bà ấy không cho. Ông thấy không họ đương phản đối đấy.
Bảo Hy nhìn thấy các con vật la, hét :
-Đừng có giúp mụ này ! Mụ ta rất độc ác. Mụ hành hạ chúng tôi. Nếu ông giúp mụ, chúng tôi sẽ thưa với Diêm vương.
-Ông thấy không, tôi không giúp gì được cho cha ông cả. Nếu tôi giúp thì trâu, bò sẽ húc tôi, vì hàng ngày cha ông đã giết mấy mạng trâu, bò. Nếu ông không tin thì tôi sẽ cho ông xem Sinh tử bạ.
-Đừng làm thế! Tôi tin ông mà !
Và Bảo Hy bảo cha:
-Bố ơi, con cố giúp bố nhưng chẳng được. Bố phải kiên nhẫn, vì nay con đang tập Thiền Minh Sát ở tu viện Am Bá Vân. Con sẽ gửi cho bố hạnh phúc mà con nhận được. Bây giờ con sẽ viếng 6 cảnh trời. ( 1-Tứ thiên vương, 2-Đao lợi thiên, 3-Dạ ma thiên, 4-Đâu xuất thiên, 5-Lạc biến hóa thiên, 6- Tha hóa tự tại thiên).
Ông nhìn các ông thánh, bà thánh mặc quần áo lóng lánh hạt châu,và chào hỏi khi ông băng qua. Rồi ông trở về phòng, và ngồi trong tư thế liên hoa. Ông mở mắt ra. Những gì xẩy ra cho Bảo Hy làm ông nghĩ lầm rằng mình đã thành công trong thiền định. Ông tăng mới muốn trình cho thầy hay kết quả thiền định của mình.
Chỉ mới 2 giờ sáng, và ông thể chờ cho đến sáng. Bỗng ông nhớ vị trụ trì có nói hễ có vấn đề gì thì có thể hỏi bất cứ lúc nào. Ông quyết định đến phòng thầy.
Bước chân của ông đánh thức các con chó, và chúng sủa khi ông đi qua. Bảo Hy phải phẩy tay cho chúng im.
-Xóm Chài, làm ơn mở cửa !
-Sao ông đến muộn vậy ? Tôi còn ngái ngủ.
-Thầy đã ngủ chưa?
-Có lẽ trụ trì còn làm việc, phòng còn sáng.
-Cho tôi gặp một phút, tôi có việc quan trọng cần nói với thầy.
-Để tôi xin phép đã, trụ trì không tiếp ai trong phòng trừ trường hợp đặc biệt.
Pháp Hư hỏi trước khi thị giả mở mồm.
-Có phải Bảo Hy đến đó không ?
-Vâng ạ ! Ông ta muốn nói chuyện với thầy.
-Bảo ông ta đợi 10 phút.
10 phút sau, trụ trì hỏi :
-Có chuyện gì vậy ?
-Thầy đang ngủ ạ ?
-Chưa, tôi bận quá không có thì giờ để ngủ. Đã mấy hôm rồi tôi không ngủ.
-Thầy không thấy mệt sao ?
-Không, vì tôi tỉnh thức trong mọi lúc. Nhớ kỹ khi ông buồn ngủ, ông có thể loại trừ nó bằng cách chú ý vào chỗ hõm của bụng và niệm “buồn ngủ’ bốn hoặc năm lần là nó tự biến mất.
Bảo Hy định nói nhưng trụ trì đã nói trước :
-Như ông biết đấy, tôi đang viết một cuốn sách về Thiền Minh Sát, đã hơn 100 trang rồi, còn 200 trang nữa phải viết. Nếu tôi ra đi thì sẽ để lại một cẩm nang để những người thực tập Thiền Minh Sát sẽ tự đánh giá mình. Chưa có ai viết một cuốn sách về loại này như vậy. Nó rất ích lợi cho những người thực tập.
-Thưa thầy con đã đắc “cảm thọ”
-Sao ông biết ? Ai đã bảo ông ?
-Vâng ạ ! Một giọng nói, nói thầm vào tai con.
-Nói gì ?
-Thưa thầy, giọng nói ấy nói : Ông đã thành công rồi !
-Giọng nói ấy có giống giọng nói năm ngoái không ?
-Không ! Giọng nói hay hơn.
-Giọng nói này còn nói gì nữa không ?
-Giọng nói đó nói : nếu con muốn đi đâu chỉ cần ước là đủ. Con đã lên thiên đường và xuống địa ngục. Con đã thấy bố bị phạt, con đã xin ông thánh tha cho cha con. Nhưng ông nói không tha cho cha con được, ngay cả mẹ vợ ông mà ông cũng không cứu được.
-Đó là kinh nghiệm mà tôi cũng đã gập rồi.
Bảo Hy mỉm cười sung sướng và nói :
-Nếu là vậy, con đã thật sự thành công rồi.
-Ai bảo ông thế ? Ông đã bị Mara lừa dối, cũng như tôi bị lừa lúc trước vậy.
-Thầy định nói gì ? Thầy và con có nhìn thấy thiên đường và địa ngục thật hay không ?
-Đúng vậy ! Những thiên đường và địa ngục ông và tôi thấy chỉ là ảo ảnh không thật do Mara tạo ra.
-Vậy thiên đường và địa ngục không có thật sao ?
-Có chứ ! Là Phật tử sao ông lại không tin có thiên đường và địa ngục ? Nếu ông có thì giờ thì ông nên đọc các kinh điển bằng tiếng Pali trong tủ kia.
-Thưa thầy vậy là thiên đường và địa ngục có thật, nhưng tại sao chúng ta lại nhìn thấy những cảnh ảo.
-Ông có ngạc nhiên khi chỉ tập 2 ngày mà đã thấy thiên đường và địa ngục trong khi nhiều người phải tu tập nhiều năm.
-Nó tùy thuộc vào bản chất của từng người, thưa thầy.
-Có thể, nhưng ông phải biết đó là thật hay ảo.
-Làm sao, thưa thầy ?
-Rất dễ. Tôi sẽ bảo cho ông. Khi ông không tỉnh thức thì những gì ông thấy chỉ là ảo ảnh. Trái lại thì đó là sự thực. Nói một cách đơn giản thì ông áp dụng sự tỉnh thức vào sự quan sát. Ông có hiểu không ?
-Vâng thưa thầy, Mara là gì ?
-Mara là thần phá hoại những gì tốt lành. Có 3 cách làm tốt, đó là :
1-Bố thí;
2-Quan sát những hành vi luân lý;
3-Sự phát triển tâm lý.
Bất cứ khi nào ta làm việc tốt, chúng ta đều gập sự chống đối của Mara. Phải canh chừng Mara. Nếu không thắng được Mara thì ông không thể nào tu tập được.
Ông tăng mới trở về phòng mà lòng tuyệt vọng. Ông tự nhủ :
-Đều là bị Mara lừa, đáng xấu hổ.

Chú thích: Thập ma là :
1-Uẩn ma
2-Phiền não ma
3-Nghiệp ma
4-Tâm ma
5-Tử ma
6-Thiên ma
7-Thiện căn ma
8-Tam muội ma
9-Thiện tri thức ma
10-Bồ đề pháp tử ma.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn