Mạnh Tử là Á Thánh, địa vị chỉ kém Khổng Tử. Trong mắt người đời sau, ông là một người hoàn chỉnh, nhưng nếu ông không có một bà mẹ hiền thục thì có lẽ ông chỉ là một người vô danh. Trong tuổi ấu thơ, nhà ông ở ngoại ô. Ở thời cổ, ngoại ô Trung Hoa thường là nghĩa địa. Gần nhà ông có nhiều ngôi mộ. Mạnh Tử thường theo các trẻ hàng xóm chơi quanh các phần mộ. Các trò chơi thường dính dáng đến sự tống táng như khóc lóc, đào mộ, trừ tà, viết chữ lên các thẻ gỗ cắm lên đất giả làm bia mộ v . v . Có nhiều trẻ con nên có đủ loại trò chơi, chơi đi chơi lại khiến bà mẹ Mạnh Tử phát sầu. Bà nghĩ nếu cứ như vậy thì con bà làm sao mà khá được, chẳng bằng dọn nhà đi nơi khác. Do đó, bà dọn nhà vào ở trong thành. Từ cửa sổ có thể trông ra đường cái. Bà nghĩ bụng : nơi đây chẳng còn mộ địa nữa. Ở không lâu Mạnh Tử làm quen các bạn mới, hi hi ha ha cùng chơi cả ngày chạy tới chạy lui trên đường, đều là con các tiệm buôn bán. Do đó, dần dần học thói buôn bán, có lúc giả làm người bán hàng, có lúc giả làm chủ quán, có lúc giả làm khách ăn. Đối với những trò chơi chôn cất cũ hầu như đã quên sạch cả. Hiện tại, chỉ thấy ông có vẻ là một người buôn bán mà còn lộ vẻ giảo hoạt. Cảm thấy thất vọng, Mạnh mẫu quyết định dọn nhà một lần nữa. Lần này, không dám đại khái, đi khắp nơi tìm kiếm hoàn cảnh thích hợp. Phí lắm công, bà tìm được một chỗ khi dọn nhà tới, bà rất bằng lòng. Từ cửa sổ có thể nghe tiếng đọc sách văng vẳng truyền tới từ một trường học. Người tới lui trước cửa đều có lễ nghi, bà nghĩ đó là hoàn cảnh lý tưởng cho con bà. Quả nhiên, chẳng bao lâu, Mạnh Tử học các lễ tiết lời nói nhã nhặn, tự động đọc sách. Chúng ta có thể nói đạo đức, học vấn của Mạnh Tử là do hoàn cảnh tốt trong thời thơ ấu tạo nên vậy.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.