Chương I

21 Tháng Năm 201410:35 CH(Xem: 7591)
Đại đức Pháp Hư theo thường lệ dậy lúc 4 giờ sáng, thực hành Thiền Minh Sát đến 6 giờ sáng, rồi đi khất thực, cho những người hàng xóm có dịp tạo phước do sự bố thí. Ông coi sự thực hành Thiền Minh Sát là bổn phận trong đời sống hàng ngày của người tu sĩ. Mỗi tu sĩ hay những chuẩn tu sĩ trong tu viện Am Bá Vân phải tập Thiền Minh Sát mỗi ngày để giảm thiểu thói xấu và tạo ích lợi cho mọi người trong cộng đồng.
Đại đức Pháp Hư thường nhắc nhở các ông tăng nội trú : Đức Phật dạy mỗi ông tăng có 3 nhiệm vụ : học, thực hành và giảng dạy pháp. Những ông tăng nào chểnh mảng những bổn phận này sẽ bị chỉ trích là làm biếng và sự không tín nhiệm.
Một ông tăng hỏi :
-Một ông tăng bói toán : đoán số đề, làm trò quỷ thuật, là không làm tròn bổn phận tăng có phải không ?
-Tôi không coi những người đó là tăng sĩ, họ chỉ kiếm sống. Hiện nay có nhiều người như thế.
-Có lẽ họ không tin có sự xấu.
-Có người tin nhưng vẫn cứ làm.
-Thưa thầy, con nghe nói có nhiều vị tăng buôn bán nha phiến có phải không ?
-Đừng nghĩ nhiều quá, hãy chú ý tới sự thực hành Thiền Minh sát. Có nhiều chuyện không biết thì tốt hơn. Chúng ta phải nhận rằng có nhiều ông sư, bà vãi xấu, nhưng đó là chuyện của họ. Đức Phật dạy rằng : mỗi người bị chi phối bởi nghiệp của mình. Gieo nhân nào thì gặt quả đó. Đó là sự thật.
-Vâng ạ ! Con rất sung sướng được ở tu viện này.
-Tôi không nhận những ông tăng mới không tuân theo 3 bổn phận của tăng sĩ, những người nào đến đây mà không thực hành Thiền Minh Sát thì được mời đi chỗ khác. Cái tôi muốn là phẩm chứ không phải là lượng. Người tu sĩ phải có tư cách mới đáng gọi là Phật tử.
Tập Thiền Minh Sát ở tu viện này rất nghiêm khắc rất nổi tiếng khắp nước Thái Lan. Từ khắp nơi tu sĩ cũng như cư sĩ đều về đây để tìm sự yên bình. Do đó tu viện Am Bá Vân đã trở thành trường dạy Thiền Minh Sát, và nổi tiếng từ đó. Càng ngày càng nhiều người đến và càng nhiều xây cất nhưng vẫn không đủ cung cấp cho nhiều người đi tìm giải thoát. Những người này không để ý đến điều kiện vật chất mà chỉ chú trọng đến sự bình yên của tâm hồn.

Một buổi sáng tháng 10, 1973 sau khi tập Thiền Minh Sát, sửa soạn để đi khất thực, với một thị giả mang giỏ đi theo. Khi Pháp Hư sắp ra cửa ông thấy một người đàn ông chừng 30 tuổi, đeo một túi xách nhỏ trên vai phải, ngồi xổm, 2 tay chắp lại :
-Thầy có phải là Pháp Hư, trụ trì Am Bá Vân không ?
-Chính tôi. Ông không sống ở đây có phải không ?
-Không thưa thầy, con từ tỉnh Kha La tới.
-Ông có thắc mắc gì để hỏi tôi ?
-Vâng ! Con có điều quan trọng muốn hỏi. Nhưng đó là một điều bí mật.
Ông ta liếc nhìn người thị giả.
-Tôi hiểu rồi, nhưng ông phải bảo ngay cho tôi bây giờ hoặc chờ đến khi tôi khất thực xong.
-Con có thể đợi thầy ở đây.
Sau bữa ăn sáng, người lạ giúp thị giả rửa bát. Khi lại gần người lạ thấy Pháp Hư ngồi theo thế hoa sen, ông ta cũng bắt chước ngồi theo.
-Tên ông là gì ? Ông đến đây thế nào ?
-Con là Bảo Hy, thưa thầy.
-Ông không đi bộ tới chứ ? Tỉnh Kha La xa lắm mà ?
-Thưa vâng, con phải đi mất 15 ngày.
-Sao ông không đi xe hàng, có nhiều lắm mà ?
-Trong giấc mộng bảo con phải đi bộ.
-Ồ, ông tin vào mộng mị, tên ông rất lạ, có phải ông là người Việt không ?
-Con là người Thái.
Bảo Hy dấu gốc gác người Việt sợ Pháp Hư không cho mình tu.
-Tại sao ông đến đây ?
-Thưa thầy đây là một chuyện lạ.
Người đàn ông lặng đi một lúc để tìm lời, rồi ông ta bắt đầu kể :
-Con sinh ra ở tỉnh Kha La. Cha mẹ con làm việc trong một lò sát sinh. Công việc của cha con là giết mỗi ngày vài con trâu, bò. Công việc của mẹ con là xả thịt để bán. Những người hàng thịt độ 4 giờ sáng đến mua và đem về tiệm. Con lớn lên và chứng kiến việc làm của cha mẹ, người chủ cho chúng con sống ở lò sát sinh. Khi con lên 9 thì cha dẫn con đến trường tiểu học ở gần nhà. Con học được 4 năm thì thôi học và giúp việc cha mẹ trong lò sát sinh. Công việc của con là giúp mẹ xẻ thịt. Vào năm 14 hay 15 con giúp cha giết trâu, bò. Một năm sau, cha con chết, người chủ ra lệnh cho con thế chỗ cha con.
-Cha ông chết làm sao ?
Bảo Hy im lặng hồi lâu trước khi trả lời.
-Mẹ con chém ông với dao mổ trâu. Ông luôn say sưa và hay cãi nhau với mẹ. Ngày ông chết, cha và mẹ cãi nhau một trận lớn. Mẹ không chịu được nên giết ông.
Bảo Hy ngưng kể, sự việc hãy còn ở tâm ông như vừa mới xẩy ra, mặc dầu đã 10 năm rồi.
-Vậy mẹ ông phải vào tù đúng không ?
-Vâng, thưa thầy. Tòa xử bà 20 năm, nhưng đã giảm một nửa vì bà đã khai báo. Và năm 63 giảm đi một nửa nữa do sinh nhật của đức vua.
-Nếu ông là người Thái, ông phải nói nhân ngày sinh nhật thứ 36 của đức vua . . .
-Con xin lỗi, con chỉ được học có 4 năm, con không nói đúng nhưng con là người Thái.
-Được rồi, cứ tiếp tục.
-Mẹ con ở tù được 5 năm, sau đó bà trở về và làm việc trong lò sát sinh. Chúng con sống chung cho đến khi con 25 tuổi. Rồi phép lạ xẩy đến cho con. Thầy sẽ không tin đâu.
Bảo Hy liếc mắt nhìn Pháp Hư xem phản ứng của ông.
-Tiếp tục đi, tôi sẽ cho ông biết tôi tin hay không ?
-Con có một giấc mơ lạ, ba đêm liên tiếp. Nó xẩy ra trong lúc con nửa mê, nửa tỉnh. Con mộng thấy trong một ánh chớp thầy và tu viện này. Hình ảnh rõ rệt đến nỗi con nhận biết tất cả. Sau đó con nghe có tiếng nói từ thinh không, không biết ai nói :
-Bảo Hy cảnh mà ngươi thấy là tu viện Am Bá Vân và vị trụ trì là Pháp Hư. Hãy đi và xin phép được làm tu sinh ở đó. Tu viện ở về phía Tây và ngươi phải đi bộ 15 ngày để đến đó. Ngươi phải thanh lọc tâm. Sau đó tiếng nói ngưng và con tỉnh dậy.
Lúc đầu con không để ý, nhưng rồi lần 2, lần 3 cũng thấy thế, con bảo mẹ, bà khuyên con hãy làm theo giấc mộng. Con bảo người chủ lò là con sẽ đi, nhưng ông ta ngăn con vì không có người nào thay thế. Cứ thế một năm trôi qua. Con lại có cơ hội khi mẹ con tái giá, chồng bà làm công việc của con, do đó con mới có thể đến được đây.
-Mẹ ông bao nhiêu tuổi ?
-Vào khoảng 45.
-Ồ ! Vào tuổi này, người đàn bà có thể tái giá.
-Vâng ! Cha ghẻ hơn con 2 tuổi.
-Vậy là có nghĩa là mẹ ông cưới người bằng tuổi con.
-Vâng ! Cha ghẻ là một người tốt, ông ta siêng năng và không nhậu nhẹt.
Đại đức Pháp Hư tin những gì Bảo Hy nói, nhưng để chắc chắn ông phải kiểm chứng. Ông bước vào cảnh giới định và niệm thầm “cảm thọ”, và ông biết rằng những gì người đàn ông lạ nói đều là sự thật, trừ có một điều là ông ta là người Việt, chứ không phải là người Thái. Pháp Hư biết tại sao ông ta nói dối, nhưng nếu ông ta thực hành Thiền Minh Sát khiến tâm ông ta mở ra thì ông ta sẽ sợ những hành động thiếu đạo đức.
-Con không hiểu tại sao tiếng nói đó bảo con rửa sạch tâm trí ở tu viện này ? Con phải làm gì khi con chả làm điều gì sai ?
Người đàn ông vô minh không phân biệt được xấu và tốt. Lớn lên trong lò sát sinh, ông thấy trâu, bò bị giết hàng ngày ông cho đó là việc thường.
-Hãy trả lời câu hỏi này : nếu không có duyên cớ thì làm sao lại có mộng ?
-Con không làm gì nên tội, con không ăn cắp của ai, không đánh ai, không làm ai thương tổn cả.
-Có thật không ?
-Thật, con xin thề.
-Tôi không thích thề, nếu ông nghĩ vậy cũng được, nhưng còn tiếng nói bảo ông phải rửa sạch tâm thì sao ? Chả lẽ không làm tội gì mà phải rửa sạch tâm ?
-Đó là điều con muốn hỏi thầy.
-Vậy nay tôi bảo cho ông biết : những gì ông ông kể cho tôi nghe không phải là một giấc mộng. Đó là một dấu hiệu. Những người nhận được dấu hiệu này rất may mắn, vì không nhiều người nhận được. Nó giống như một người đã chết và trở lại bảo cho mọi người biết trong khi mình chết thế nào, địa ngục ra sao. Chúng ta chỉ có thể nói là ông ta may mắn.
-Sao thầy bảo người vào địa ngục là kẻ may mắn ?
-Phải nói thế nào ? Ít có người có một cơ hội thứ 2 như vậy. Ông ta may mắn vì có cơ hội thanh lọc tâm ông. Sau khi tự mình nhìn thấy sự hiện hữu của địa ngục, ông ta không làm việc xấu nữa mà chỉ làm việc tốt. Và làm việc tốt ông ta không phải tái sinh vào những cảnh giới thấp kém sau khi chết.
-Cảnh giới thấp là địa ngục có phải không ?
-Cảnh giới thấp có 4 : địa ngục, ngạ quỷ, quỷ, súc sinh. Những kẻ làm xấu sẽ sinh vào những cảnh giới thấp.
-Những hành động nào gọi là xấu ?
-Phạm 5 giới : Cha mẹ ông có dẫn ông đến chùa để nhận 5 giới không ?
-Chưa bao giờ, thưa thầy. Chúng con đi chùa chỉ để xem chớp ảnh.
-Vậy thì ông không biết 5 giới là gì ?
-Không. Xin thầy bảo cho con.
-Hãy nghe cho kỹ 5 giới là : sát, đạo, dâm, vọng, tửu.
Nghe Pháp Hư nói Bảo Hy thấy mình đã phạm 2 giới : sát và vọng.
-Giết súc vật có phải là phạm giới không ?
-Dĩ nhiên.
-Vậy là con đã có tội, vì con giết trâu, bò hàng ngày trừ ngày nghỉ. Con tưởng chỉ có giết người mới là có tội.
-Vậy, nay ông biết tại sao ông phải thanh lọc tâm ông có phải không ?
-Phải, thưa thầy.
Bảo Hy nhìn xuống sàn, mắc cỡ vì đã nói dối về gốc gác của mình. Ông im lặng hồi lâu rồi cuối cùng hỏi :
-Thầy có nhận người không phải là người Thái làm tăng không ?
-Tại sao không ? Tôi nhận người nào muốn làm tăng và có khả năng.
-Khả năng gì ?
-Không phải là người què, mù, điếc và sự cho phép của bố, mẹ, vợ.
-Nếu cha đã chết, không có vợ có được không ?
-Mẹ có cho phép không ?
-Thưa thầy có.
-Trong trường hợp này thì được, sao ông hỏi vậy ?
-Xin lỗi thầy, con đã nói dối.
-Về cái gì ?
-Con nói dối thầy con là người Thái. Cha mẹ con là người Việt, nhưng con đã được sinh ở Thái Lan. Vậy con là người Thái gốc Việt.
-Nhưng tại sao ông lại nói dối ?
-Nếu con nói thật sợ thầy không cho con làm tăng.
-Ồ ! Tôi có hứa như vậy đâu.
Pháp Hư chỉ muốn đùa, nhưng Bảo Hy coi đó là thật và hy vọng đó biến mất trong giây phút đó.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 4382)
15 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 3889)
01 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 3917)
17 Tháng Mười Một 2020(Xem: 4123)
12 Tháng Mười Một 2020(Xem: 3962)
03 Tháng Mười Một 2020(Xem: 3780)
04 Tháng Năm 2020(Xem: 4436)
08 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 5434)
03 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 5426)
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000