Tiên Bị Đọa

21 Tháng Năm 20145:36 SA(Xem: 13026)
Kính thưa quý bạn! Ở đây tôi xin kể cho quý bạn nghe thêm một câu chuyện luân hồi của chị sinh đôi với tôi. Câu chuyện này rất là thần thoại. Đáng lẽ trong cuốn sách này tôi viết rất nhiều về câu chuyện của chị tôi nhưng vì bằng chứng đã mất nên tôi không thể kể nhiều. Điều này làm cho tôi rất buồn, tôi buồn là vì nếu còn bằng chứng thì câu chuyện của chị tôi sẽ độ được nhiều người.
Câu chuyện của chị tôi thần thoại khó tin nhưng có thật ở thế gian. Lời Phật dạy là vạn lần chân thật. Vì bằng chứng đã mất nên tôi chỉ kể một chút để cho quý bạn nghe, còn tin hay không là tùy quý bạn.
Chị tôi là tiên bị đọa. Mới sanh ra chị tôi đi tiêu lần đầu xuất hiện một viên ngọc nhỏ bằng 1/2 hột tiêu bắc, chung quanh có một sợi máu quấn ba vòng (chỉ có viên ngọc và sợi máu, không có phân). Mẹ tôi không biết là hột gì, nên đem bỏ vào miếng bông gòn rồi để vào một góc tủ. Hơn một năm sau, mẹ tôi chợt nhớ nên lấy ra coi lại. Không ngờ, cái hột đó lớn bằng hột tiêu bắc, làm cho ba mẹ tôi hết hồn.
Khi chị tôi bập bẹ biết nói thì chị thường hay nói với mẹ tôi và gia đình rằng: “chị là tiên”. Mẹ tôi thấy chị tôi nói chuyện lạ thường và viên ngọc lại biết lớn theo thời gian. Mẹ tôi nghĩ chị tôi không phải là người thường nên đem viên ngọc và câu chuyện của chị tôi đi hỏi nhiều vị Cao Tăng. Chỉ cần biết ở đâu có cao tăng thì mẹ tôi đều tới hỏi. Tất cả quý thầy đều nói chị tôi là tiên bị đọa, còn viên ngọc đó là viên ngọc người vì trong người chị tôi đi ra. Mẹ tôi hỏi quý thầy: “Vậy cuộc đời con gái tôi sẽ ra sao?” Quý thầy đều nói rằng: “Nếu là bị đọa thì cuộc đời con gái của bà sẽ bị khổ hơn người bình thường.” Sau khi nghe xong, mẹ tôi rất buồn.
Đến khi chúng tôi được gần 11 tuổi thì mẹ tôi gặp được một vị cao tăng. Ông ta khuyên mẹ tôi nên dẫn hai chị em tới chùa để quy y tam bảo, mong là chuyển được nghiệp duyên. Sau đó, mẹ dẫn hai chị em tôi tới chùa Từ Vân ở gần nhà để xin Ngài Trụ Trì Thích Giác Hạnh cho 2 chị em tôi quy y và làm Phật tử. Sau khi nghe mẹ tôi kể về câu chuyện của 2 chị em tôi và đưa cho thầy coi viên ngọc thì thầy đặt cho chị tôi pháp danh là Diệu Ngọc, còn tôi pháp danh là Diệu Ngộ. Sau này, tôi lấy thêm pháp danh là Diệu Âm.
Từ nhỏ, tôi rất thích nghe chị tôi kể chuyện về những giấc mơ của chị. Có khi chị rất vui vì gặp được nhiều tiên và nhiều Phật; có khi chị rất buồn và khóc vì thấy địa ngục nhiều người bị hành hạ khổ sở. Cuộc đời chị tôi thật ngộ lắm, chị thường biết trước được chuyện xảy ra và thường gặp mẹ Quán Âm, nhưng càng lớn tuổi thì những giấc mơ kỳ diệu và sự linh nghiệm của chị càng lúc càng phai nhạt. Nếu kể hết câu chuyện ly kỳ của chị tôi thì phải mất mấy trăm trang.
Trước khi viết cuốn sách này, tôi sực nhớ chị tôi có kể qua. Cách đây 12 năm, trước khi mẹ Quán Âm lấy lại viên ngọc thì chị tôi có đem viên ngọc tới gởi cho một vị trụ trì. Tôi gọi về VN hỏi lại đầu đuôi. Sau đó, tôi kêu chị tôi đi đến Ngài trụ trì Thích Từ Giang ở chùa Linh Quang Tịnh Xá, đường Nguyễn Khoái, P3, TPHCM để xin thầy làm chứng và viết một chứng thư là viên ngọc người của chị tôi là có thật. Tuy viên ngọc người của chị tôi có nhiều người thấy qua nhưng bằng chứng của thầy trụ trì thì sẽ làm cho đại chúng dễ tin hơn, vì người tu không dám nói dối.
Nhưng không ngờ, bằng chứng cuối cùng cũng bị mất. Vì thầy nói rằng: “thầy không biết trong hộp đó có viên ngọc”. Vả lại đồ của Phật tử gởi thì thầy đâu có mở ra xem làm gì. Vì không thấy nên thầy không dám làm chứng.
Chuyện là như vầy, cách đây 12 năm, thời gian đó chị tôi đau khổ vì chồng nên ẵm con ra đi. Vì sợ viên ngọc bị mất nên chị đem đến chùa nhờ thầy giữ dùm. Khi tới nơi thì thấy thầy quá bận rộn vì nhằm dịp lễ Vu Lan nên chị tôi không kịp kể cho thầy nghe về câu chuyện của viên ngọc. Chị tôi chỉ đưa cho thầy một cái hộp nhỏ và nói: “Thưa thầy, giúp con giữ cái hộp này vì cái hộp này rất là quan trọng, con sợ để bên mình bị mất nên nhờ thầy giữ dùm.”
Lúc đó, chị tôi ôm con thơ không nơi trú ẩn, ẵm con đi như một kẻ ăn xin. Được thầy nhận lời giữ dùm là chị tôi được yên tâm. Lúc đó chị tôi nghĩ: đợi kiếm được nơi trú thân và đợi thầy hết bận rộn, chị tôi sẽ đến kể cho thầy nghe về chuyện viên ngọc, để thầy giúp mà cất kỹ hơn. Không ngờ qua hai tuần sau thì mẹ Quán Âm báo mộng mấy lần, kêu chị tôi tới chùa thỉnh lại viên ngọc. Sau đó chị tôi tới chùa và xin thầy cho thỉnh lại. Sau khi đem về nhà thì chị cất vào hộc tủ. Mấy ngày sau chị tôi coi lại thì viên ngọc đã bị mất. Còn tôi sau khi qua Mỹ, lúc nào cũng mong có dịp trở về Việt Nam để coi lại viên ngọc của chị tôi. Chờ đợi mãi vẫn không có ngày trở lại. Vì nhớ viên ngọc nên tôi kêu chị tôi chụp hình viên ngọc gởi qua cho tôi xem. Không ngờ chị tôi nói: “Viên ngọc đã bị mẹ Quán Âm lấy lại rồi. Tôi không tin nên nổi giận và cho là chị tôi nói xạo. Tôi liền hỏi chị tôi: “có người trong nhà ăn cắp viên ngọc của chị đem bán phải không?” Chị tôi nói không. Tôi nói: “Chị hãy nói đi, ai là người ăn cắp viên ngọc của chị, em nhất định sẽ không bỏ qua đâu.” Chị tôi nói: “Bộ em quên viên ngọc có linh tánh sao? Xưa nay viên ngọc bị mất nhiều lần, nhưng lần nào cũng tìm lại được.” Sau khi nghe chị tôi phân giải thì tôi mới tin vì tôi nhớ lại có một lần nhà tôi bị cháy nhưng viên ngọc vẫn còn nguyên trong đống tro tàn. Có lần, có người ăn cắp viên ngọc. Sau đó, tự người đó đem đến trả lại. Chị tôi hay bị bệnh nên từ nhỏ mẹ tôi cho chị tôi đeo viên ngọc bên mình để hộ mạng. Tánh chị tôi vô tư nên đã bị rơi mất nhiều lần, nhưng lần nào cũng tìm lại được.
Chị tôi nói: “từ ngày mẹ Quán Âm lấy lại viên ngọc thì cuộc đời của chị mới thấy được ánh sáng.” Chị tôi thật là tội nghiệp lắm. Mỗi lần chị bị khổ tới đường cùng thì chị mới cầu cứu tôi bên này giúp đỡ. Nhưng lần nào cũng vậy hai chị em tôi đều bị rơi vào một hoàn cảnh giống nhau, nên tôi không giúp được chị tôi nhiều. Đây cũng là nghiệp báo!
Từ đầu đến cuối tôi kể viên ngọc cho quý bạn nghe mà lại quên không diễn tả viên ngọc đó như thế nào để quý bạn có thể hình dung. Viên ngọc đó lớn bằng đầu đũa lớn, rồi ngưng không lớn nữa. Viên ngọc trong suốt như một hạt sương mai buổi sáng đọng trên lá. Khi bỏ viên ngọc vào lòng bàn tay thì ta tưởng là một giọt nước long lanh trong sáng. Nhưng khi đụng vào thì nó cứng như viên ngọc.
 
Kính thưa quý bạn! Tôi kể hai câu chuyện luân hồi của gia đình tôi, nhưng lại không có đủ bằng chứng sẽ khó làm cho quý bạn tin. Nếu quý bạn không tin thì không chịu niệm Phật để tu giải thoát, vậy tâm nguyện của tôi có khác gì như cát đổ biển Đông. Nên ở đây, bắt buộc tôi phải viết thêm tiểu sử về gia đình, chỗ ở và tiểu sử của chị em tôi. Để quý bạn nào biết gia đình tôi, khi đọc cuốn sách này thì quý bạn sẽ nhớ lại chuyện năm xưa của gia đình tôi. Mong quý bạn sẽ là những người làm chứng cho những chuyện tôi kể là chân thật.
Gia đình tôi ở Huyện Đá Bạc, thị xã Cam Ranh, tỉnh Cam Ranh. Gia đình tôi ở trong một cái xóm. Xóm này nằm trong khu quân sự. Vì là vùng quân sự nên dân cư không có đông. Xóm trên xóm dưới, cộng lại khoảng hơn 100 căn nhà. Chung quanh xóm được bao bọc bởi những khu quân đội có nhiều binh chủng khác nhau như là: Quân Cảnh, Quân Cảnh Tư Pháp, Đặc Khu Cam Ranh, Cảnh Sát, Phụng Hoàng và Xây Dựng Nông Thôn. Khu quân sự này nằm gần biển. Bãi biển này rất lớn và có hai dãy núi Hòn Rồng và Hòn Rùa bao quanh (vì hai dãy núi này giống con rồng và con rùa nên người đời gọi như vậy). Bên kia có nhiều đèn là Bán Đảo Cam Ranh, là khu quân sự của Mỹ, giữa 2 dãy núi là cửa biển Quốc Tế. Trên cửa biển lúc nào cũng có mấy hạm đội của Mỹ
phòng thủ.
Vì là vùng cấm địa và quân sự nên quanh năm ở đây thường hay bị pháo kích và gài mìn. Dân cư ở đây, nhà nào cũng có hầm để ẩn núp những khi bị pháo kích. Vùng này tập trung nhiều binh chủng khác nhau nên thường hay gây ra đánh lộn. Mỗi khi đánh lộn thì họ thường dùng lựu đạn và súng ống. Dân chúng ở đây đã quen với cảnh chết chóc và bom đạn. Mạng sống con người ở đây rất rẻ.
Gia đình tôi ở gần khu núi đá, trên núi đá đó có một cái Lô Cốt. Nghe truyền thuyết hồi thời Pháp, họ đã giết và chôn sống nhiều người bỏ vào trong đó. Xóm trên có cô Hồng không tin trên đời này có ma, nên cô mặc kệ sự cản ngăn của hàng xóm. Cô mướn người tới đập Lô Cốt đó xuống để lấy gạch xây nhà. Trong lúc đập xuống thì cũng có mấy người trong xóm tới lấy gạch để đắp nền nhà. Không ngờ sau khi Lô Cốt đó đập xuống không được bao lâu thì các hồn ma tràn ra cả xóm. Chúng đi đòi những kẻ đập Lô Cốt và lấy gạch trả nhà lại cho chúng (có một đêm mẹ tôi thấy có mấy con ma không đầu, họ đi lủi thủi và đứng, ngồi trên núi đá đó. Mẹ tôi rất là đau lòng vì mẹ tôi biết chuyện đó sẽ xảy ra). Lúc đó ai nấy cũng sợ nên đem gạch trả lại. Duy chỉ có cô Hồng là không chịu trả lại vì nhà cô đã xây xong. Cuối cùng, cô bị nhiều hồn ma nhập vào mình làm cô điên khùng than khóc ngày đêm. Mẹ cô Hồng thỉnh thầy pháp đến đuổi ma nhưng đều bị thất bại. Cuối cùng thỉnh được một vị thầy cao tay tới khuyên chúng tha cho cô Hồng thì thầy hứa sẽ làm nhà lại cho chúng. Cũng từ đó, trên núi đá đó mới có một ngôi miếu. Chuyện này rất là ly kỳ, quý bạn sẽ không bao giờ quên.
Ở xóm, ai cũng gọi ba mẹ tôi là ông bà Thái hoặc “Gia đình ông bà có viên ngọc”. Sau này, gia đình tôi có thêm một cái tên là “Gia đình có đứa con rắn”. Trong vùng chỉ có gia đình tôi là họ Đồng và chỉ có chị em tôi là chị em sinh đôi. Chị tôi tên Ánh Tuyết, còn tôi tên Kim Lan.
Còn mộ em của tôi thì được chôn bên miếng đất hoang đằng sau nhà Hội Đồng Xã, gần con đường mòn đi xuống biển, bên kia là Xây Dựng Nông Thôn. Hồi nhỏ, chị em tôi thường hay lấy tròng mắt cá còn sống để gạt các bạn. Chị em tôi nói đó là viên ngọc để các bạn không còn tới năn nỉ chị em tôi ăn cắp viên ngọc của mẹ tôi cho các bạn coi. Lúc đó, các bạn tưởng là thật nên cứ năn nỉ đòi mua. Có một lần, chị em tôi vì ham tiền nên gạt bán cho các bạn. Các bạn đem mắt cá đó về khoe với ba mẹ. Ba mẹ các bạn biết đó là mắt cá nên tới mắng vốn ba mẹ tôi, làm cho hai chị em tôi bị đòn.
Sau chuyện mắt cá đó, các bạn lên trường đồn rằng: “chị tôi có viên ngọc giả, không có thật như người ta nói”. Lúc đó, tôi cứ tranh cãi với các bạn là chị tôi có viên ngọc thật. Các bạn cả đám nói: “Nếu thật thì mày về ăn cắp viên ngọc thật cho tụi tao coi đi thì tụi tao mới tin.” Lúc đó tôi thật là khờ dại nên đi về ăn cắp chìa khóa và lén lấy viên ngọc đem lên trường cho cô giáo và các bạn coi (vì chị tôi làm mất viên ngọc nhiều lần nên mẹ tôi không cho đeo nữa mà cất vào tủ khóa). Sau đó, vì có mấy chục người xúm lại giành nhau coi nên viên ngọc của chị tôi bị mất.
 
Tới giờ tan trường ai nấy cũng về, còn hai chị em tôi ở lại sân trường ngồi đó khóc. Chị tôi la tôi: “Ai biểu mày ăn cắp viên ngọc của mẹ làm gì?” Tôi vừa khóc vừa nói: “Tao không muốn tụi nó nói mày có viên ngọc giả.” Sau đó, có một bạn học chạy đến trường trả lại viên ngọc cho chị em tôi và nói: “Tôi xin lỗi bạn, vì thấy viên ngọc đẹp nên tôi ăn cắp đem về cho mẹ tôi coi. Sau khi coi xong, mẹ tôi bắt tôi phải đem trả lại cho bạn gấp.” Sau khi được người bạn này trả lại viên ngọc, hai chị em tôi quá vui mừng và cám ơn lia lịa rồi cùng nhau chạy về nhà.
Thời gian chị em tôi học ở trường tiểu học Cam Linh là năm 1969-1974. Các bạn thường gọi chị em tôi là “Chị em sinh đôi” hay “Chị em con nhỏ có viên ngọc”. Chị em tôi là hai con nhỏ hay vũ, đóng kịch và thường giả Hùng Cường và Mai Lệ Huyền để hát những bản nhạc tình ca của lính. Mỗi khi chị em tôi hát và nhảy thì làm cho thầy cô và các bạn cười lăn ra. Tôi là con nhỏ mỗi sáng thứ Hai, hay hát bài quốc ca chào cờ ở trên loa. Chị em tôi cũng là hai con nhỏ hay kêu các bạn ôm cặp táp dùm để chị em tôi phụ đẩy xe xích lô ở trước cổng trường.
Còn một chuyện này rất là khó quên, tôi bảo đảm thầy cô, các bạn và những người chung quanh trường không bao giờ quên. Đó là câu chuyện cái giếng nước ở bên cạnh trường. Chuyện con nhỏ học trò bị té xuống giếng. Con nhỏ học trò đó là tôi. Cái giếng nước này trước đó đã làm cho thầy cô và những người dân chung quanh lo lắng. Vì giếng nước này rất sâu và có nhiều nước, nhưng thành giếng thì lại quá thấp chỉ có một bi. Vì vậy dân cư và thầy cô ở đây cấm con nít và học sinh không được đến gần.
Giờ tôi xin kể một chút để các bạn biết. Hôm đó, chị tôi khát nước mà nước trong bình mang theo đã hết. Tôi dẫn chị tôi tới giếng, thấy chiếc gầu quá nặng, dây thừng quá lớn. Lúc đó, tôi nghĩ bỏ gầu xuống khi nước chảy vào một chút, tôi kéo lên thì sẽ không sao. Nhưng không ngờ cái gầu quá nặng, mới vừa bỏ xuống thì nước đã vào đầy, tôi kéo lên không nổi. Chị tôi phụ tôi kéo mãi cũng không lên. Sau đó, chị tôi buông ra khóc và năn nỉ tôi: “Lan ơi! Mày buông ra đi, nếu không mày sẽ bị té xuống giếng đó.” Tôi nói: “Không được! cái giếng này chỉ có một cái gầu này thôi, nếu tao buông ra thì cái gầu sẽ bị chìm.” Chị tôi nói: “Bị chìm thì bỏ, còn hơn là mày bị té.” Lúc đó, tôi thật là khờ dại không nghe lời của chị tôi khuyên, tôi cứ cố kéo cái gầu đó lên, không ngờ cái gầu quá nặng kéo tôi rớt ngược xuống giếng. Chị tôi hốt hoảng vừa khóc vừa chạy để kêu cầu cứu, còn tôi ở dưới giếng thật là sợ lắm vì tối thui. Sau đó, thầy cô và hàng xóm chạy lại bao quanh miệng giếng tìm cách để cứu tôi. Họ bỏ dây thừng xuống cho tôi nắm để kéo tôi lên. Nhưng ba lần, họ vừa kéo tôi tới được gần miệng giếng thì tay của tôi bị đuối sức nên rớt xuống trở lại. Cuối cùng, có một chú leo xuống khoảng mấy bi với dây thừng cột ngang lưng. Còn tôi thì ráng sức để nắm sợi dây thừng đó, vừa lên tới gần miệng giếng thì chú đó nắm chặt lấy tay để kéo tôi lên. Nhờ vậy mà tôi được cứu. Lên tới nơi quần áo của tôi rách tả tơi, máu me tùm lum. Vì dưới đáy giếng đó có nhiều cái gầu, cây và mũ sắt của lính nên mỗi lần từ trên cao rớt xuống thì đều bị đập vào mấy thứ đó.
Sau lần đó, có nhiều bạn học ở trường chế giễu tôi là ngu, vì chiếc gầu mà để bị té xuống giếng. Lúc đó, tôi thật là buồn lắm nhưng sau khi thành giếng được xây lại an toàn thì tôi không còn buồn nữa. Vì chuyện ngu khờ của tôi cũng có ý nghĩa.
Kính thưa thầy cô và các bạn! Năm 75 gia đình tôi di tản vào Sài Gòn. Sau đó thì tôi qua Mỹ. Còn thầy cô và các bạn bây giờ vẫn còn ở đó hay mỗi người một nơi. Riêng tôi đã hơn 27 năm rồi lúc nào cũng mong có một ngày trở lại Cam Ranh, nhưng chờ mãi vẫn không có cơ hội. Tôi mong cuốn sách nhỏ này đến được tay thầy cô và các bạn để chúng ta cùng nhau di cư về Cõi Phật.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Tám 2018(Xem: 7374)
29 Tháng Năm 2018(Xem: 7592)
10 Tháng Chín 2017(Xem: 8361)
29 Tháng Tám 2017(Xem: 7294)
Ký sự chuyến đi xem nhật thực 2017
10 Tháng Bảy 2017(Xem: 7797)
22 Tháng Sáu 2017(Xem: 6970)
10 Tháng Sáu 2017(Xem: 8469)
20 Tháng Năm 2017(Xem: 8770)
23 Tháng Giêng 2017(Xem: 12712)
Việt sử khái quát qua cuộc nói chuyện với một người bạn ngoại quốc.
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000