Người Chết Thành Rắn

21 Tháng Năm 20145:35 SA(Xem: 12549)
Bà lão cực khổ đã mấy tháng, tới lúc khoai mì, khoai lang có củ thì trong xóm tôi, có thằng Du Ca con của cô Hồng xóm trên, nó có tiếng là hay đi phá làng xóm. Biết khoai lang, khoai mì của bà lão có củ nên nó dẫn một đám phá phách trong xóm cùng đi theo để đào khoai của bà. Mỗi khi chúng đến phá thì đều có một con rắn đốm trắng đen rượt chúng nó bỏ chạy. Lâu ngày, chúng đâm ra thù ghét con rắn nên chúng rủ nhau đi giết rắn.Tiếng đồn truyền đi khắp xóm. Bà lão trong lòng nghĩ rằng đứa bé trong mộ phù hộ cho bà nhưng bà không dám nói ra cho ai nghe.

Một hôm, đám thằng Du Ca chúng bày mưu mang theo vũ khí để giết con rắn. Chúng cũng làm bộ đến đào khoai để dụ con rắn bò ra ngoài. Cũng như mọi lần, con rắn bò ra rượt chúng. Nhưng kỳ này đám Du Ca có đông người và vũ khí trong tay, nên chúng bao vây đánh đập con rắn. Rắn sợ bỏ chạy, chúng rượt theo. Khi con rắn chạy đến mộ em của tôi thì biến mất. Lúc đầu, tụi nó nghĩ rằng là chuyện ngẫu nhiên, nhưng lần nào cũng vậy, khi con rắn vừa bị rượt tới mộ thì biến mất. Từ đó, chúng đi đồn khắp xóm và nói rằng: “Đứa bé là con rắn”.
Ba mẹ tôi nghe tới tai, dĩ nhiên là gia đình tôi không ai tin. Lúc đó, ba tôi sợ chị em chúng tôi đi gây chuyện thì hàng xóm sẽ biết ngôi mộ em bé đó là của gia đình tôi. Sau khi tôi nghe xong thì trong lòng cảm thấy tức giận nên đi kiếm Du Ca hỏi cho ra chuyện.
Tôi gặp nó ở đầu ngõ. Tôi hỏi: “Tại sao mày hay đi phá làng phá xóm quá vậy? Mộ của người ta đâu có mắc mớ gì tới mày mà mày đi đồn cái mộ đó là con rắn?” Lúc đó, thằng Du Ca nó vô cùng ngạc nhiên vì xưa nay tôi chưa bao giờ gây đến hắn. Nó nói: “Tao không có nói bậy mà đó là sự thật. Nếu mày không tin thì đi hỏi mấy đứa trong xóm này đi?”
Tôi giận quá nên nói: “Mày cầm đầu tụi nó, mày nói cái gì mà tụi nó không nói theo, tao không cần biết thật hay là giả mà tao chỉ muốn mày câm cái miệng của mày lại. Nếu không, tao kêu anh tao đánh mày cho xem.” Lúc đó, thằng Du Ca nó rất tức giận nhưng lại không dám đánh tôi, vì anh tôi cũng là dân phá trong xóm nên nó sợ. Nói xong tôi đi về và trong lòng cũng cảm thấy đỡ tức phần nào.
Tôi tưởng rằng hăm nó là nó sẽ sợ. Không ngờ nó không sợ mà vẫn còn kéo một đám bao chung quanh mộ em của tôi để canh con rắn bò ra. Tôi nhịn không được nữa nên kêu anh tôi đi đánh hắn nhưng anh tôi không chịu. Có một hôm tôi không nhịn được nữa nên tôi đi kiếm hắn, rốt cuộc tôi và nó đánh lộn tơi bời. Vừa đánh nó vừa nói: “Cái mộ đó là cái gì của mày, tại sao mỗi lần tao nói động tới cái mộ đó là mày chửi tao? Bây giờ mày còn đi đánh tao, bộ nó là em của mày sao mà mày hung dữ quá vậy?”
Lúc đó, tôi vừa bị nó đánh đau, phần lại giận ghét ba tôi lâu ngày, nên tôi vừa khóc vừa hét, tôi nói: “Đúng! Nó là em của tao, không ai được đụng tới nó, nếu không, tao sẽ không tha cho đâu.” Vừa nghe tôi hét tới đó thì nó hết hồn ngưng lại. Tôi nhìn quanh thấy cả đám đang đứng nhìn tôi và ai nấy cũng đều ngạc nhiên vì họ không ngờ cái mộ em bé đó là của gia đình tôi.
Tiếng đồn thật dễ sợ, mới đó mà ba tôi đã sai người kêu tôi về. Trên đường về nhà, tôi thật là run sợ, sợ ba tôi sẽ giết tôi chết. Lo sợ một hồi rồi tôi tự nói: “Bất quá thì chết có sao đâu mình không có sai!” thế là tôi đi vào nhà. Lúc đó, ba tôi giận dữ như muốn giết chết tôi. Ba tôi cứ vừa đánh vừa la. Lúc đó, tôi bị đau và giận quá độ nên tôi hét: “Tại sao ba sợ người ta biết mà ba không sợ em bé nó ghét ba và con cũng ghét ba?”
Ba tôi khựng lại, tiếng hét của tôi đã làm cho ba tôi thức tỉnh. Ba tôi ngồi bệt xuống ghế rồi kêu tôi đi ra ngoài. Mẹ tôi mừng đem tôi vào nhà trong để xoa dầu. Xưa nay ba tôi đánh ai, mẹ tôi không dám đến gần, chỉ biết đứng một bên để khóc. Nếu mẹ tôi can hay là lên tiếng thì mẹ tôi cũng bị ba tôi đánh. Chuyện nhà chưa xong thì hàng xóm ùn ùn đến hỏi thăm đủ chuyện. Cuối cùng, ba mẹ tôi thú thật. Từ đó, đám Du Ca không còn dám đến phá mộ em tôi nữa. Tiếng đồn gia đình tôi có đứa con rắn không bao lâu đã đồn khắp xóm.
Sau khi mọi chuyện được êm xuôi thì tôi đi tìm Du Ca hỏi rõ từng giai đoạn một. Tánh tôi hay thích tìm hiểu nên khi tôi nghi vấn điều gì thì tôi phải tìm cho ra sự thật. Nó nói rằng những lời nó vừa kể là sự thật. Tôi cũng không tin em tôi là rắn.
Một hôm, tôi và chị sinh đôi của tôi tên là Ánh Tuyết đi xuống biển để bắt ốc chơi. Trên đường về, chúng tôi đi ngang qua mộ. Tôi nói với chị tôi rằng: “Mình ghé qua thăm mộ của em mình nghe.” Vừa đi tôi vừa kể chuyện Du Ca nói về em của tôi cho chị tôi nghe. Tới mộ, hai chị em tôi tìm chung quanh mộ để xem thử có hang rắn nào không? Nếu như có hang rắn thì em tôi đâu phải là rắn mà tại vì con rắn đó nó làm hang ở trên mộ em của tôi.
Vừa tìm tôi vừa tự phân bua với mình như vậy mãi, nhưng tìm hoài mà cũng không thấy một lỗ hang nào cả. Tôi và chị tôi bỏ ra về. Vừa đi được vài chục bước thì tôi thấy cây keo ở trước mặt có nhiều trái chín.
 
Tôi reo lên: “Tuyết ơi! Cây keo bửa nay có nhiều trái chín quá.” Thế là hai chị em tôi bỏ bao ốc xuống rồi chạy tới dành nhau hái keo.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy chân trái của tôi có con gì bò quanh quấn chân tôi lại. Lúc đó, tôi biết là mình đang bị rắn quấn nhưng vì quá sợ hãi nên không dám nghĩ đó là sự thật mà nghĩ rằng chị tôi muốn hù tôi. Chị tôi cũng bị giống như tôi nhưng chị thì bị quấn chân phải. Tôi quay qua la chị: “Mày đừng chơi tao nghe” (vì từ nhỏ tôi không chịu gọi chị sinh đôi của tôi bằng chị.) Chị tôi cũng la ngược lại tôi, chị nói: “Mày đừng chơi tao nghe.”
Thế là hai chị em tôi biết rõ là mình đã bị rắn quấn. Hai chị em tôi bấm gan nhìn xuống chân thì thấy có con rắn dài đốm trắng đen, nó đang quấn chặt hai chân của hai chị em tôi lại với nhau. Lúc đó, chúng tôi sợ chết điếng nên hét thất thanh không ngừng, khiến cho hàng xóm chạy tới họ hỏi dồn dập chuyện gì vậy? Chúng tôi vừa khóc vừa hét: “Rắn! Rắn!” Họ nhìn xuống rồi nói: “Đâu có con rắn nào đâu”. Khi tôi nhìn xuống thì không thấy rắn mà chỉ thấy mắt cá chân của tôi có đầy bọt xanh nọc độc của rắn. Tôi sợ quá nên vừa nhảy vừa la như kẻ mất hồn.
Lúc đó, có một chú hàng xóm nghĩ rằng là tôi đã bị rắn cắn nên xé vội tay áo cột chặt vào đùi của tôi, rồi cõng tôi đi tìm bác sĩ. Ba mẹ tôi sau đó hay tin cũng chạy đến. Khi chú đó cõng tôi đến thì từ ngoài bà con la um xùm: “Bác sĩ ơi! Cứu người! Có người bị rắn cắn.” Bác sĩ vội chạy ra lấy khăn lau hết chất bọt xanh trên chân của tôi. Sau khi lau xong, bác sĩ tìm hoài vẫn không thấy có dấu cắn. Ai nấy cũng đều ngạc nhiên và nói rằng tôi chưa tới số chết. Họ hỏi tôi con rắn đó màu gì? Tôi nói thật, là con rắn đốm trắng đen.
Sau chuyện đó cả xóm họ đồn em tôi là con rắn đó là sự thật, không còn là chuyện đồn bậy nữa, gia đình tôi lúc đó bắt đầu mới tin. Thì ra con rắn đó nó quấn chân của hai chị em tôi lại với nhau là để mừng rỡ chớ không có ý hại.
Một hôm có một bà bác mẹ của bác Tâm bên cạnh nhà, từ Sài Gòn vào thăm con. Bà bác đó ở chơi được mấy ngày thì nghe gia đình kể về chuyện đứa con rắn của gia đình tôi. Bà bác đó qua tìm mẹ tôi để nói chuyện. Sau khi nghe mẹ tôi thuật lại câu chuyện thì bà bác đó trách ba mẹ tôi làm không đúng.
Bà bác đó nói: “Đứa bé là một thai nhi. Khi nó mất thì chỉ cần chôn cất đàng hoàng chớ không được than khóc hay cúng cơm kêu gọi tên nó mỗi ngày. Như vậy làm sao nó được siêu thoát?” Bà nói tiếp: “Không được lập bàn thờ cho nó” (vì từ ngày em tôi mất, mẹ tôi lập bàn thờ, cúng cơm và kêu tên nó mỗi ngày). Bà bác đó yêu cầu mẹ tôi dẹp bàn thờ, không cúng cơm hoặc làm giỗ, không thương khóc, không kêu tên nó về nhà ăn cơm. Phải quên nó, chỉ khuyên nó đi đầu thai. Nếu mẹ tôi không làm theo lời bà nói thì em tôi sẽ thành tinh về nhà bắt từng đứa đi (bà bác lúc đó chỉ hù mẹ tôi thôi, chớ làm gì có chuyện thành tinh).
Sau khi nghe bà bác khuyên thì mẹ tôi sợ dẹp bỏ bàn thờ, không cúng cơm và không làm gì hết. Sau đó, mẹ tôi khuyên cả nhà không được thương nhớ mà phải quên. Rồi thời gian trôi qua, chiến tranh kéo đến, năm 1975 gia đình tôi di tản vào Sài Gòn. Từ đó, trong nhà tôi không còn ai nhắc đến em tôi nữa.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Tám 2018(Xem: 7303)
29 Tháng Năm 2018(Xem: 7523)
10 Tháng Chín 2017(Xem: 8306)
29 Tháng Tám 2017(Xem: 7213)
Ký sự chuyến đi xem nhật thực 2017
10 Tháng Bảy 2017(Xem: 7750)
22 Tháng Sáu 2017(Xem: 6928)
10 Tháng Sáu 2017(Xem: 8412)
20 Tháng Năm 2017(Xem: 8727)
23 Tháng Giêng 2017(Xem: 12595)
Việt sử khái quát qua cuộc nói chuyện với một người bạn ngoại quốc.
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000