Người Bị Chết

21 Tháng Năm 20145:35 SA(Xem: 9871)
Lúc tôi được khoảng mười tuổi thì mẹ tôi mang thai, bầu thai này nằm ngoài tử cung. Vì vậy, từ khi cấn thai mẹ tôi thường hay bị đau bụng. Mẹ tôi đi đủ mọi nơi, đủ bác sĩ khác nhau nhưng ai cũng nói rằng là mẹ tôi không có mang thai. Tất cả bác sĩ đều nói rằng: “Mẹ tôi có cục máu bầm ở ngoài tử cung, cần phải chích thuốc trục ra ngay, nếu không thì sẽ bị hại đến tánh mạng.” Mẹ tôi không chịu nên tranh cãi hết bác sĩ này rồi tới bác sĩ kia. Mẹ tôi nói rằng: “Các ông nói bậy nó là con của tôi không phải là cục máu bầm.” Sau đó, mẹ tôi không còn muốn đi tìm bác sĩ nữa vì mỗi lần đi là mỗi lần thêm giận (thời điểm đó chưa có máy siêu âm).
Từ đó, mẹ tôi ở nhà chờ đợi cho bầu thai phát triển. Rồi ngày qua ngày mẹ tôi càng đau thêm, máu càng lúc càng ra nhiều, cái bụng càng ngày càng lớn. Mẹ tôi đau khổ tận cùng, chịu đựng cho đến hơn bốn tháng, nỗi đau làm cho mẹ tôi càng lúc càng hao gầy, ăn ngủ không yên và thường bị xỉu lên xỉu xuống.
Cuối cùng mẹ tôi bị bất tỉnh. Ba tôi đưa mẹ tôi vào nhà thương để cấp cứu. Bác sĩ nói với ba tôi rằng: “Phải chích thuốc trục cục máu bầm ra ngay, nếu không thì mẹ tôi sẽ bị chết.” Cuối cùng, ba tôi phải bằng lòng. Sau khi bác sĩ chích thuốc dục và làm cho mẹ tôi tỉnh lại xong, thì bác sĩ kêu ba tôi đưa mẹ tôi về nhà nghỉ ngơi và dặn dò ba tôi rằng: “Sau vài tiếng đồng hồ mẹ tôi sẽ trục cục máu bầm đó ra rồi đem đi bỏ và lo tẩm bổ lại cho mẹ tôi thì mọi chuyện sẽ không sao.
Ba tôi sau khi nghe những lời dặn dò của bác sĩ xong thì yên tâm nên đưa mẹ tôi về. Về đến nhà thì mẹ tôi nằm băng và trục ra được cục máu bầm. Lúc đó, ba tôi không biết tưởng đó là cục máu bầm nên sai chị tôi đem bỏ vào thùng rác. Khiến xui sao chị tôi không bỏ vào thùng rác mà lại đem đi bỏ lên nóc cầu tiêu ở đằng sau nhà. Lúc đó, trong nhà chỉ có ba mẹ và chị Hai của tôi. Còn tất cả anh chị em của tôi thì đi học chưa về.
Sau khi ba và chị Hai lo cho mẹ của tôi xong thì ba tôi yên lòng đi coi công chuyện làm ăn. Đi được khoảng nữa đường thì trong lòng của ba tôi cảm thấy nóng nảy, ray rứt và khó chịu như có điều chi không ổn. Lúc đó ba tôi cứ thẫn thờ suy nghĩ: “Không biết là chuyện gì đây?” Rồi tự nhiên ba tôi sực nhớ lại lời của mẹ tôi nói: “Nó không phải là cục máu bầm mà nó là con của tôi, mấy người đừng có giết nó!” Vừa nghĩ đến những lời đó thì ba tôi hốt hoảng vội chạy trở về nhà, vừa chạy ba tôi vừa nghĩ thầm: “Nếu bịch máu bầm đó là con của mình thì ba tôi sẽ ân hận”. Điều mà làm cho ba tôi sợ phát điên lên đó là khi nghĩ đến: “Lỡ con chó hoặc con mèo ở trong nhà, tụi nó bươi thùng rác rồi ăn luôn đứa bé đó thì ba tôi sẽ hối hận suốt đời.”
Vừa về tới nhà thì ba tôi đã réo từ ngoài cửa réo vào. Ba tôi gọi: “Con Huệ đâu? Mày bỏ cái bịch đó ở đâu?” Chị Hai tôi nghe, hốt hoảng chạy ra. Ba tôi lúc đó vừa níu kéo vừa hạch hỏi chị tôi. Chị Hai tôi bẩm tánh hiền và khờ nên khi thấy ba tôi hốt hoảng hạch hỏi như vậy thì chị ú ớ không nhớ là mình đã bỏ bịch máu đó ở đâu? Ba tôi vội chạy ra sau nhà, lục hết mấy thùng rác nhưng đều không thấy. Càng tìm thì ba tôi lại càng chết điếng cả người.
Cuối cùng chị Hai tôi mới nhớ ra và nói với ba tôi rằng là chị đã bỏ lên nóc cầu tiêu. Ba tôi nghe xong thì mừng quá nên vội chạy lên để tìm, may thay bịch máu bầm đó vẫn còn chỉ có điều là nó hơi bị khô ở ngoài mặt vì trời nóng, lại bị bỏ trên mái tôn. Khi ba tôi đem cục máu đó xuống thì ba tôi biết ngay là trong bịch máu đó có đứa bé. Vì vậy ba tôi đem nó vào nhà và lập một cái bàn thờ nhỏ ở giữa nhà.
Trong thời gian mẹ tôi xảy ra chuyện thì cũng là thời gian tôi bị nóng lạnh, nôn mửa và khó chịu. Tôi xin cô giáo cho tôi về nhà. Cô giáo cho hai người bạn đưa tôi về. Về đến nhà thì tự nhiên tôi cảm thấy mình khỏe hẳn như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi chia tay và cám ơn hai người bạn xong tôi vội chạy vào nhà. Vừa chạy đến cửa nhà thì tôi hốt hoảng khi thấy giữa nhà có bàn hương đèn; còn ba và chị Hai của tôi đang khóc. Tôi vội nhìn quanh nhưng không thấy mẹ, nên tôi tưởng rằng là mẹ tôi đã chết. Tôi hốt hoảng chạy xông vào giường của mẹ tôi. Vừa chạy vào tới giường thì tôi thấy mẹ tôi nằm im không cử động, còn dưới gầm giường thì có nhiều lửa than, ở trên thì có cả chục cái mền đang đắp ở trên người của mẹ tôi. Lúc đó, tôi lo lắng nên vội lấy tay sờ
trán và dò hơi thở. Thấy mẹ tôi vẫn còn sống tôi vui mừng đến rơi nước mắt.
Sau đó, tôi vội chạy ra ngoài để xem tại sao ba và chị Hai của tôi lại khóc, không lẽ mẹ của tôi không còn sống được bao lâu? Khi nghĩ đến đây thì tim tôi đau nhói nên vội chạy lại hỏi: “Chị Hai! Tại sao chị và ba lại khóc?” Chị tôi im lặng không trả lời chi cả. Tôi vội chạy lại hỏi ba của tôi nhưng ba tôi cũng không trả lời chi cả. Hai người chỉ biết khóc và làm công chuyện.
Tôi vội chạy lại bàn hương đèn ở giữa nhà để tìm hiểu. Lúc đó tôi thắc mắc: không hiểu tại sao ba tôi lại cúng cục thịt bầm kỳ cục này để làm gì? Phải nói là bọc thịt thì đúng hơn vì nó hình bầu dục, bề dài thì khoảng một gang rưỡi tay của người lớn, còn bề ngang thì bằng bàn tay xòe ra. Lúc đó, tôi vì tò mò muốn biết nên vội chạy lại hỏi chị tôi: “Chị Hai! Tại sao ba cúng cục thịt bầm kỳ cục này làm gì vậy và tại sao ba và chị lại khóc?” Chị tôi giận và quay qua kêu tôi: câm miệng! Chị tôi la: “Cái gì mà cục thịt, nó là em của mình đó!” Sau khi nghe la xong tôi chới với hết hồn. Lúc đó, tôi tưởng rằng là mình đã nghe lộn nên tôi vội hỏi lại: “Chị nói cái gì? Cái đó là em của mình hả?” Chị tôi nói ừ! Tôi bắt đầu bật khóc vì tôi không thể nào ngờ được bọc máu bầm đó lại là em của tôi.
Cây nhang bắt đầu tàn rụi. Ba tôi kêu chị Hai và tôi tới để ba tôi xé bọc máu bầm đó ra coi mặt em của tôi. Trong giây phút này chúng tôi rất là hồi hộp và xúc động. Tay của ba tôi run run khi xé bọc máu bầm đó ra. Vừa xé ra thì cả nhà tôi đều khóc oà lên. Bên trong là một em bé gái bị chết bầm tím, nó đã có đủ hình hài. Tay chân của nó thon dài và hai tay đang ôm cái nhau nối dài từ dưới háng lên tới miệng như một đứa bé đang cầm bình sữa bú. Đứa bé nằm ngửa thẳng, mắt nhắm, từng nét ngón tay, ngón chân đều thon dài nhỏ xíu. Trước cảnh tượng đau lòng này thật suốt đời tôi không quên.
Ba tôi vừa khóc vừa nói: “Ba xin lỗi con, ba không biết bọc máu này là con, xém một chút là ba đã làm chuyện tội lỗi mà chính ba cũng không thể tha thứ cho ba. Bây giờ, ba đặt tên cho con là Đồng Thị Đỏ vì con chết trong lúc còn đỏ hỏn.” Cũng trong thời gian này, tất cả anh chị em của tôi cũng vừa đi học về nên ai nấy cũng đều thương khóc. Còn mẹ tôi lúc đó thì vẫn còn bất tỉnh mê man không hay biết gì. Nếu mẹ tôi thấy được cảnh này chắc mẹ tôi sẽ không sống nổi.
Ba tôi dặn dò tất cả chị em chúng tôi rằng: “Không được đem câu chuyện ngày hôm nay nói ra ngoài vì e hàng xóm nói xàm rồi đồn bậy”. Ba tôi nói tiếp: “Nếu như có ai trong nhà đem câu chuyện này nói ra ngoài thì ba tôi sẽ giết chết không tha.” Chúng tôi xưa nay rất sợ ba tôi, sợ tới mức độ: ba tôi ở đâu thì chị em chúng tôi không dám đến gần, nên từ nhỏ chúng tôi đã có khoảng cách đối với ba tôi. Lời ba tôi dặn dò hôm nay, dĩ nhiên dù có chết chúng tôi cũng không dám nói ra.
Dặn dò xong, ba tôi lấy ván đóng một cái hòm nhỏ, sơn màu đỏ rồi bỏ em tôi vào. Chờ tới nửa đêm, ba tôi và tất cả gia đình đưa đám em tôi qua một miếng đất hoang ở trước cửa nhà để chôn. Nhà của tôi tuy ở cạnh bãi biển nhưng trước khi xuống biển thì phải đi qua một bãi đất hoang có diện tích cũng hơi lớn. Miếng đất này không có chủ và đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Ba tôi muốn chôn em tôi gần nhà nhưng lại sợ người ta biết ngôi mộ đứa bé đó là của gia đình tôi. Vì vậy, gia đình tôi đợi đến nửa đêm thì mới len lén đem em tôi đi chôn. Đêm đó là một đêm buồn tĩnh mịch, hoang vu, lạnh buốt. Ba tôi đi đầu ôm một chiếc hòm nhỏ. Chúng tôi theo sau, anh tôi cầm cuốc. Đưa đám em tôi mà giống như cả nhà tôi đang đi ăn trộm. Ba tôi không cho cầm đèn chỉ dùng một cái đèn pin soi đường.
Đêm đó ánh trăng tờ mờ lẫn lộn với tiếng sóng vỗ rì rào của biển, tiếng côn trùng kêu inh ỏi thảm thương, như khóc thương cho một vong hồn bạc mệnh. Em tôi thật là tội nghiệp, tới đưa đám chôn cất cũng không được nghi lễ bình thường. Em tôi chắc sẽ đau lòng và hận khi thấy chúng tôi hành động như vậy. Tôi thật là đau lòng, không hiểu tại sao ba tôi lại sợ hàng xóm biết?
Từ đó, gia đình tôi không còn ai dám tới gần ngôi mộ đó. Mộ của em tôi không có nhang, thậm chí cỏ mọc đầy không người dọn dẹp. Chị em chúng tôi hầu như mỗi ngày đều chạy xuống bãi biển chơi. Đi ngang qua mộ em tôi mà chúng tôi không dám đến gần, vì sợ đến gần thì người ta sẽ biết, mà nếu để người ta biết thì sẽ bị ba tôi đánh chết.
 
Rồi thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, không ai biết ngôi mộ đó là của gia đình tôi. Đến đầu năm 1974 thì có một bà lão dọn tới xóm nhà tôi. Bà ta nghèo nên đã qua khai hoang một khoảng đất trống để trồng khoai lang và khoai mì. Khi làm cỏ, bà ta phát hiện ra một ngôi mộ nhỏ. Bà ta dọn dẹp sạch sẽ và thắp nhang cho em tôi. Bà ta vái kêu nó phù hộ cho bà, đừng để cho mấy đứa nhỏ phá khoai lang và khoai mì của bà.
Dọn dẹp xong bà trở về nhà. Đến đêm thì bà nằm mơ thấy có một chiếc hòm nhỏ từ xa bay lại, rồi đứng ngay trước mặt của bà. Tiếng nói con nít từ trong hòm vọng ra: “Con cám ơn bà đã dọn dẹp cho con, bây giờ con mát mẻ và thoải mái lắm.” Sau đó, chiếc hòm nhỏ đó xoay đầu lại rồi từ từ bỏ đi mất dạng.
Ngày hôm sau, bà lão đem câu chuyện đó đồn ra khắp xóm, bà ta muốn tìm hiểu xem ngôi mộ đứa bé đó là của nhà ai? Tiếng đồn càng lúc càng xa. Bà con đổ xô tới coi mộ em của tôi. Cũng từ ngày đó, mộ em tôi lúc nào cũng được sạch sẽ. Nói là ngôi mộ nhưng thật ra không giống ngôi mộ vì nó không có xây gì hết. Chỉ có một đống đất cao lên, mặc cho mưa gió thời gian phủ lấp thật là đáng thương. Sau khi mất con, mẹ tôi mỗi ngày đều cúng cơm cho em tôi, cuộc sống của mẹ tôi lúc nào cũng đầy nước mắt.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
08 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10599)
Những chuyện nhân quả đã xảy ra trước đây.
21 Tháng Năm 2014(Xem: 11187)
Khi Suchitra lần thứ nhất cho tôi coi bản thảo của bà dựa trên những biến cố trong một tu việc Phật giáo. Tôi thấy đó là chuyện lôi cuốn, diễn tả một đám người đàn ông và đàn bà của Thái Lan mới tới tu viện rối ren với sự chiến đấu và hy vọng với cuộc đời, nhờ sự giải quyết sáng suốt của vị trụ trì. Cuốn tiểu thuyết chỉ rõ dù nhịp sống nhanh vội của Thái Lan . . .
21 Tháng Năm 2014(Xem: 12755)
Quản Trọng là một vị chính trị gia lớn thời Xuân Thu, tư tưởng chính trị của ông đối với nước Tầu rất lớn. Nói tới ông, ngày nay không ai là không biết; nhưng nếu ban đầu không có Bão Thúc Nha là bạn tri tâm thì trong lịch sử không có tên ông. Quản Trọng và Bão Thúc Nha lúc nhỏ là bạn tốt, cùng chơi chung. Gia cảnh Bão Thúc Nha so với Quản Trọng thì khá hơn nhiều.
21 Tháng Năm 2014(Xem: 11813)
《楞嚴經》裡有提到,不能自稱自己是【菩薩、活佛】,若自稱自己是【菩薩、活佛】,那他就是【魔】。宣化上人也說過:盧勝彥是魔仔。 ☆要熟讀《楞嚴經》,你才有辨別正邪的能力,至少可以保護自己,不跟邪師學法去了。 有次我打開電視,看淨空法師佛學講座,淨空法師也提到~不能自稱我是【佛、菩薩】,若自稱我是【佛、菩薩】,他就要馬上離開人間,若他沒馬上離開人間,那他就是【魔】。 若真的是佛菩薩轉世為人,是不能說出口的,一旦說出口,. . .
21 Tháng Năm 2014(Xem: 11589)
Kính bạch: Chư Tôn Hòa Thượng, Chư Thượng Tọa, Đại Đức, Tăng Ni. Con pháp danh là Diệu Âm Diệu Ngộ. Nhờ Phật pháp cao siêu nhiệm màu, nhờ Chư Phật gia hộ, nên con đã niệm Phật được nhất tâm tam muội. Nhờ ơn trên đặt để cho con chứng kiến được những chuyện luân hồi. Nhờ trải qua nhiều sóng gió thăng trầm đau khổ của thế gian nên con đã hiểu thấu đời là vô thường, . . .
21 Tháng Năm 2014(Xem: 8929)
Tiểu sử : Chúng ta chỉ biết tiểu sử của họ qua tiểu sử của Bàng Uẩn. Bàng phu nhân tên họ là gì, quê quán ở đâu cũng không ai biết. Gia đình họ có bốn người : hai vợ chồng, một con gái là Linh Chiếu, một con trai, tên là gì cũng không ai hay. Bàng cư sĩ sau khi tham Thạch Đầu và Mã Tổ triệt ngộ rồi về dạy lại cho vợ con. Đời Đường Đức Tông, . . .
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000