Đánh Đuổi Tâm Ma

21 Tháng Năm 20145:22 SA(Xem: 12554)
Kính thưa quý bạn! Nói về tâm ma, tâm thú thì trong mỗi chúng ta đều có vô số tâm ma, tâm thú khác nhau. Có người tâm ma mạnh, có người tâm ma yếu, nhưng dù có tâm ma mạnh hay yếu cũng không quan trọng. Điều quan trọng là ý chí và tâm Phật của chúng ta có đủ mạnh để đánh đuổi được tâm ma, tâm thú ra khỏi người chúng ta hay không?
Ở đây, tôi xin kể cho quý bạn nghe một câu chuyện mà tôi đã trải qua khi đánh đuổi tâm ma, tâm thú để quý bạn hiểu thêm tâm ma, tâm thú trong ta như thế nào. Chỉ cần hiểu rõ thì chúng ta sẽ không sợ khi phải đối diện với chúng. Tuy mỗi người đều có tâm ma, tâm thú khác nhau. Nhưng cách đánh đuổi tâm ma, tâm thú trong ta thì chỉ có một: đó là ý chí dũng mãnh và quyết tâm niệm Phật không thối chuyển (chỉ có câu Phật hiệu A Di Đà mới đánh đuổi được hết tâm ma, tâm thú trong ta).
 
Có một đêm tôi nằm mơ (giấc mơ của nội tâm), tôi đi vào một khu rừng có nhiều cây cối âm u rất lớn. Trong tâm tôi cho biết ở đây có nhiều rắn độc. Ý nghĩ trong tâm chưa kịp dứt thì tự nhiên có ba con rắn độc rất lớn nhào tới muốn giết hại tôi. Lúc đó, trong tay tôi tự nhiên có một sợi dây thừng rất lớn, trong tâm tôi cho biết chỉ có sợi dây thừng này mới đối phó được với chúng. Tôi dùng dây quất chúng túi bụi, vừa đánh trong tâm tôi vừa nghĩ phải tiêu diệt chúng. Nếu không, chúng sẽ hại tôi và hại vô số người.
Đánh nhau một hồi chúng sợ bỏ chạy, tôi rượt theo đến hang của chúng. Hang của chúng rất lớn ở trong một hang núi. Tôi đứng núp một bên để rình. Trong hang âm u có một ngọn đèn lập lòe. Khi chúng vừa bò vào trong thì liền biến thành người. Chúng kề tai to nhỏ như bày mưu để đối phó với tôi. Tôi đứng ở bên ngoài vừa sợ vừa quyết tâm phải tiêu diệt chúng, vì vậy tôi canh ở ngoài để chờ chúng bò ra.
Một lát sau chúng biến thành rắn bò ra ngoài. Chúng vừa ló đầu thì tôi dùng dây thừng quất chúng tới tấp. Dây thừng quất tới đâu thì chúng đứt ra từng khúc tới đó. Nhưng chúng rất mạnh và có phép thuật, vì vậy dù bị đứt khúc chúng cũng tự nối và trở lại nguyên hình. Tôi càng đánh càng sợ hãi nhưng ý chí của tôi lúc đó tự nói rằng không được thua, nhất định phải thắng, nếu thắng không được thì bất quá ôm nhau chết chung. Ý nghĩ trong tôi chưa kịp dứt thì bỗng nhiên sợi dây thừng trên tay tôi biến thành con rắn. Tôi hốt hoảng vứt con rắn xuống đất và trong tâm tôi lúc đó nói với chúng rằng “Dù không có dây thừng tao vẫn chết sống với tụi bây” Không ngờ con rắn tôi vừa vứt xuống đất nó lăn tới quấn ba con rắn kia để chết chung, và sau đó chúng từ từ tan rã rồi tự nhiên có một dòng nước trong mát từ đâu chảy đến làm tiêu tan hết những chất dơ bẩn tanh hôi, cây cối cỏ hoa cũng bắt đầu từ từ mọc lên xanh tươi hết cả khu rừng. Tâm tôi cũng từ từ mát rượi nhẹ nhàng và thoải mái.
Lúc đó, tôi mừng đã thoát được một cơn sống chết nhưng tôi buồn và hối hận vì đã hiểu lầm sợi dây thừng, tôi cứ tưởng nó biến thành rắn để hại tôi. Nhưng không ngờ nó vì tôi mà liều mạng chết chung với ba con rắn kia. Trong lúc thương tiếc thì bỗng nhiên có một giọng nói đàn bà nhẹ nhàng thoảng qua tai “Con đã thắng rồi, con đã thắng rồi”.
 
Tôi giật mình thức dậy, tim tôi vẫn còn hồi hộp và suy nghĩ câu chuyện đó mãi. Qua mấy ngày sau thì tôi được nhất tâm. Sau khi được nhất tâm tôi mới hiểu được chân tướng của giấc mơ đó. Thì ra ba con rắn độc kia là ba tâm độc tham, sân, si của tôi (trong mỗi chúng ta, ai cũng đều có ba tâm độc này vì vậy mà chúng ta mới bị chúng hành hạ đau khổ luân hồi vô số kiếp). Còn sợi dây thừng trong tay tôi chính là tôi. Vì vậy trong lúc tôi nghĩ đến là sẽ ôm chúng chết chung thì sợi dây liền biến thành con rắn lăn tới ôm chúng chết chung. Còn khu rừng trước đó âm u, sau khi tiêu diệt ba con rắn độc thì khu rừng trở lại sáng sủa, xanh tươi mát rượi. Khu rừng là biểu tượng cho tâm thanh tịnh của chúng ta (nghĩa là tâm Phật)Tâm Phật của chúng ta lúc nào cũng trong sáng thanh tịnh, chẳng qua ba tâm độc tham, sân, si trong chúng ta quá mạnh nên đã chôn vùi tâm Phật của chúng ta. Khiến chúng ta bị lặn hụp đau khổ luân hồi vô số kiếp.
Nhờ niệm Phật nhiều năm không gián đoạn nên tâm Phật của tôi mới có đầy đủ thần lực và ý chí dũng mãnh để tiêu diệt ba tâm độc: tham, sân, si của tôi, để tôi được nhất tâm (nhất tâm nghĩa là chỉ còn lại một tâm thanh tịnh trong ta).
Kính thưa quý bạn! Câu chuyện tôi vừa kể ở trên chỉ là cách đối phó với tâm thú trong ta. Còn đánh đuổi tâm ma trong ta thì khác. Mỗi khi đối phó với tâm ma chúng ta chỉ cần niệm Phật thì chúng sẽ tự nhiên tiêu tan biến mất. Nhưng nếu muốn tâm ta niệm Phật được thuần thục thì ta phải siêng năng niệm Phật mỗi ngày không gián đoạn. Có như vậy thì tâm Phật trong ta mới có đủ thần lực niệm câu A Di Đà để đánh đuổi tâm ma, tâm thú ra khỏi người chúng ta.
Trong mỗi chúng ta ai cũng có 4 chủng tử tâm đó là: tâm Phật, tâm người, tâm ma, tâm thú. Khi chúng ta chết tâm nào trong chúng ta mạnh hơn thì tâm đó dẫn chúng ta đi đầu thai làm thân đó. Nghĩa là tâm thú của chúng ta mạnh hơn thì ta đi đầu thai làm thân thú. Tại sao? Vì tâm thú phải đi đầu thai làm thú đó là điều đương nhiên.
Cũng như cuộc sống hằng ngày chúng ta thường thấy: người có tâm tốt thì đi tới những nơi làm việc từ thiện giúp người (tâm người). Người có tâm tham thì đi lường gạt trộm cướp (tâm thú). Người có tâm ác thì đi hãm hại giết người (tâm ma). Người có tâm Phật thì đi tu hành độ chúng (tâm Phật).
Khi sống tâm chúng ta dẫn dắt chúng ta. Khi chết, tâm chúng ta cũng dẫn dắt chúng ta chớ không có trời Phật hay một đấng thiêng liêng nào có thể xếp đặt, trừng phạt hay ban phước cho chúng ta. Nếu chúng ta tốt biết tu hành độ chúng thì Chư Phật và Chư Bồ Tát lúc nào cũng gia hộ cho chúng ta. Gia hộ không có nghĩa là xếp đặt việc luân hồi của chúng ta mà là trợ lực cho chúng ta có đủ phương tiện, khả năng tự độ và độ tha. Dù Trời Phật có muốn xếp đặt việc luân hồi của chúng ta cũng không được. Tại sao? Vì tạo hóa có luật của tạo hóa. Nếu Trời Phật có thể xếp đặt thì Quý Ngài đã biến cõi ta bà đau khổ này thành thiên đàng vĩnh cửu hết rồi. Quý Ngài đâu cần phải cực nhọc xuống đây dạy dỗ chúng ta làm sao tu hành để giải thoát?
Phật A Di Đà là người có pháp nhãn thần thông nên Ngài thấy rõ cõi Phật cõi trời, địa ngục, đâu đâu Ngài cũng thấy. Vì thấy nên Ngài hiểu rõ tại sao chúng sanh phải bị luân hồi đau khổ vô số kiếp. Ngài thương muốn cứu hết chúng sanh nên Ngài dạy dỗ chúng ta tu hành niệm Phật, để tâm Phật của chúng ta có đủ thần thông đánh đuổi được tâm ma, tâm thú ra khỏi người chúng ta. Để phút lâm chung tâm Phật của ta mới có đủ thần lực chiêu cảm được Chư Phật đến nơi tiếp dẫn sanh về cõi Phật.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Giêng 2017(Xem: 7606)
07 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 7616)
17 Tháng Sáu 2016(Xem: 8898)
01 Tháng Sáu 2016(Xem: 8254)
22 Tháng Năm 2016(Xem: 8458)
09 Tháng Mười Một 2015(Xem: 10597)
20 Tháng Mười 2015(Xem: 10986)
14 Tháng Mười 2015(Xem: 9608)
30 Tháng Chín 2015(Xem: 9927)
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000