XI. Lăng Hành Bà.

21 Tháng Năm 20144:52 SA(Xem: 8360)
Lăng Hành Bà không biết gốc tích ra sao, một hôm đến tham phỏng Phù Bôi hoà thượng. Sau khi chủ khách an toạ, Phù Bôi mời Lăng Hành Bà uống trà. Bà nâng ly trà lên uống một ngụm, rồi hỏi :
-Dùng hết sức mà không nói được câu trọng yếu thì giao phó cho ai ?
Đây là cái ngàn thánh chẳng truyền, Phật tổ cũng khó mở miệng, nói không được, cũng không thể nghĩ bàn, hoà thượng làm sao bảo cho lão bà tầm thường này ?
-Phù Bôi không có lợi ngữ.
Đây là một câu nói mọi chỗ viên dung không có kẽ hở. Nếu hết sức mà không nói được câu trọng yếu và giao phó cho ai thì Phù Bôi tôi không có lời dư thừa hoặc lời nào khác.
-Chưa đến Phù Bôi đã nghi rồi ! Xem ra tôi nghĩ không sai, lúc chưa đến tôi đã nghi cảnh giới của Phù Bôi, đến rồi quả thật không lầm.
-Có tài cán gì cứ nêu ra coi.
Lăng Hành Bà giơ hai tay ra khóc :
-Trời xanh ! Lại thêm oan khổ rồi !
Phù Bôi không lời đáp lại, chỉ đành im lặng.
Nhưng Lăng Hành Bà không tha :
-Lời chẳng biết chính, biên, lý chẳng sua tà tức thì hoạ sanh.
Về sau có ông tăng đem chuyện này thuật lại cho Nam Tuyền là sư huynh của Phù Bôi nghe. Nam Tuyền nói :
-Khổ thay, sư đệ Phù Bôi đã bị lão bà đẩy ngã.
Lăng Hành Bà được người thuật lại câu nói của Nam Tuyền, cười bảo :
-Vương lão sư còn thiếu cơ quan sảo diệu !
Lời bình của Nam Tuyền chí công vô tư vẫn bị chê nên có vị thiền sư tên là Trừng Nhất rất bất bình, gặp Lăng Hành Bà bèn hỏi :
-Sao Nam Tuyền còn thiếu cơ quan diệu sảo ?
Lão bà vừa khóc vừa nói :
-Thật buồn ! Thật đau !
Trừng Nhất bị bà làm cho điên đầu, cũng không hiểu ý bà là sao. Bà từ bi hỏi :
-Có hiểu không ?
Trừng Nhất chắp hai tay mà đứng, giả lấy động tác hiểu ý. Nhưng Lăng Hành Bà là người sang suốt bèn nói :
-Đồ thiền sư chết bầm ! Như cỏ gai.
Trừng Nhất đúng là loại thiền sư hoạ hổ thành chó, sau lại đem chuyện này kể cho Triệu Châu nghe. Triệu Châu nghe rồi liền bảo :
-Tôi mà gập bà già thối đó thì sẽ hỏi cho câm miệng luôn.
Trừng Nhất vui mừng hỏi :
-Không biết hoà thượng hỏi bà ta như thế nào ?
Ông định học cách để báo thù, nào ngờ Triệu Châu giơ thiền trượng lên đánh ông.
-Vì sao thiền sư đánh tôi ?
-Tên chết bầm này không đánh còn đợi đến bao giờ ?
Chuyện này nhanh chóng đến tai Lăng Hành Bà, bà nói :
-Triệu Châu thích hợp ăn gậy của lão bà.
Sự thật thì gậy của Triệu Châu là cách sơn đả ngưu đánh trên thân của Trừng Nhất, nhưng lại làm đau tâm lão bà. Có ông tăng lại đến Triệu Châu thuật lại câu nói của Lăng Hành Bà, Triệu Châu nói :
-Thật buồn ! Thật đau !
Triệu Châu du hí, tự tại : bà hiểu, tôi cũng hiểu, bà dám tôi cũng dám, bà làm náo loạn, tôi cũng làm náo loạn. Nghe lời nói của Triệu Châu, Lăng Hành Bà chắp tay khen ngợi :
-Nhãn quan của Triệu Châu chiếu phá khắp thiên hạ.
Triệu Châu phái một ông tăng đến hỏi :
-Thế nào là mắt Triệu Châu ?
 Lăng Hành Bà bèn giơ nắm đấm lên.
Ông tăng về thuật lại.
Triệu Châu rất khen ngợi.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Tư 2015(Xem: 9577)
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 10343)
29 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9975)
Tả một cuộc viếng thăm Cực Lạc quốc của một vị sư Trung Hoa
29 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9411)
Những chuyện về Nghiệp-Quả được kể lại tại một ngôi chùa ở Thái Lan
15 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10404)
Những thành ngữ Trung Hoa
15 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 8201)
Những mẩu chuyện về thiền sư Tiên Nhai
15 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9131)
Những chuyện về những người đã chết rồi sống lại
15 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9919)
Lư Thắng Ngạn kể những chuyện huyền hoặc
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000