Dương Kỳ Phương Hội ngữ Lục

27 Tháng Mười Một 20143:45 CH(Xem: 15666)

Dương   Kỳ   Phương   Hội   Ngữ   Lục

   Dịch Giả : Dương  Đình  Hỷ

 

Dương Kỳ họ Lãnh quê quán ở Nghi Xuân, Viên Châu.

1-   Sư xướng gia khúc nào? Tông phong của ai?

-Có ngựa thì cưỡi ngựa, không ngựa thì đi bộ.

 

2-   Thế nào là Phật?

-Con lừa 3 chân, nghịch móng mà đi.

-Chỉ là thế thôi sao?

-Trưởng lão Hồ Nam.

3-Cảnh Dương Kỳ là thế nào?

 -Vượn hướng xuống núi kêu.

 -Thế nào là người trong cảnh?

 -Gái nghèo ôm rổ đi, mục đồng hoành sáo về.

 

4-Cửu Phong nói:

-Hôm nay vui gập đồng tham.

-Bạn đồng tham có ý gì?

-Cửu Phong kéo cầy, Dương Kỳ kéo bừa.

-Chính lúc đó thì Dương Kỳ ở trước hay ở sau Cửu Phong?

Cửu Phong do dự.

-Tưởng là đồng tham, hóa ra không phải.

          

5-Sư thượng đường nói:

-Thân tâm thanh tĩnh thì các cảnh thanh tĩnh. Các cảnh thanh tĩnh thì tâm thanh tĩnh, còn biết lão nhân sai chỗ nào không? Đánh mất tiền ở sông thì tìm ở sông.

6-Sư thượng đường nói:

-Con đường hướng thượng ngàn thánh không truyền, người học nhọc sức như vượn bắt hình. Các ông có biết thời tiết đó không? Nếu biết thì dù là người thế cũng được người trời cúng dường. Nếu không thì Diêm Vương cũng không cứu được.

 

7-Phật, Tổ đều quên là chỗ nghi ngờ của học nhân. Không biết hòa thượng giúp người thế nào?

-Ông chỉ muốn khám phá tân trưởng lão.

 

8-Dương Kỳ thượng đường nói:

-Một lời của Dương Kỳ mắng Phật, mắng Tổ người sáng mắt không dẫn sai.

 

9-Sư nói:

-Chỉ tâm này là Phật, trong 10 phương thế giới. Lão già Thích Ca nói mộng, chư Phật 3 đời nói mộng, các lão hòa thương trong thiên hạ nói mộng, các ông còn nằm mộng không? Nếu có thì nửa đêm hãy nói một câu coi.

Một lúc sau lại nói:

-Hãy nói cho Dương Kỳ coi, tham.

 

10-Sư thượng đường nói;

-Ngồi trừ càn khôn, trời đất tối đen, bỏ qua mưa gió điều hòa. Tục khí chưa trừ hết nếu muốn tâm không náo loạn, phải xem cổ giáo. Thế nào là cổ giáo?

-Trăng sáng trong trời đất. Biển xanh sóng nước trong.

-Không biết làm sao xem?

-Nhìn dưới chân.

-Bỗng gập sóng lớn phải làm sao?

Ông tăng hét rồi vỗ tay.

-Hãy coi một viên chiến tướng.

 

11-Thế nào là thể của chân như?

-Dạ xoa quỳ gối, nhãn tinh đen.

-Thế nào là dụng của chân như?

-Chùy kim cương hủy núi sắt.

 

12-Thế nào là câu thứ nhất?

-Ngay khi gập đám mây, Đông Sơn hết vãng lai.

-Thế nào là câu thứ 2?

-Trên đầu một khối bụi, dưới chân 3 thước đất.

 

13- Phật là gì?

-Động Đình không che dấu.

-Cổ nhân nói: Đến không đến, đi không đi là gì?

-3 sinh, 60 kiếp không phải là thời gian lâu.

Tăng không lời, sư hỏi:

-Hiểu không?

-Không hiểu.

-Động Đình bao dậm cũng không phải là rộng.

 

14-Thế nào là đệ nhất huyền?

-Thích Ca chiếu sáng vai A Nan.

-Thế nào là đệ nhị huyền?

-Côn Luân chứa vạn tượng.

-Thế nào là đệ tam huyền?

-Lệ rơi khóc cây dâu khô.

15-Thế nào là đệ nhất yếu?

-Tốt nhất là tinh chiếu.

-Thế nào là đệ nhị yếu?

-Phản chiếu càn khôn.

-Thế nào là đệ tam yếu?

-Giáp lộ là tùng già xanh.

 

16-Thế nào là trước chiếu sau dụng?

-Chỉ đường rõ ràng.

-Thế nào là trước dụng sau chiếu?

-Kim cương thân phân phó.

-Thế nào là chiếu dụng đồng thời?

-Phật Tổ cùng đi nhưng khác đường.

-Thế nào là chiếu dụng không đồng thời?

-Tham thì thực tham, học thì thực học, phải biết huyết mạch của cổ nhân.

Một lúc sau lại nói:

-Người đến nơi không nói.

 

17-Thế nào là thường chiếu?

-Mũi kim lên núi Tu Di.

-Thế nào là thường chiếu?

-Trong lông mày có nước biển.

-Thế nào là tịch chiếu?

-Mang dép cỏ bị ngã.

 

18-Sư thượng đường nên có ông tăng hỏi Đại Tùy:

-Kiếp hỏa động nhiên đại thiên thế giới đều bị hoại, không biết cái đó có bị hoại hay không?

Đại Tùy nói:

-Hoại.

Ông tăng nói:

-Vậy là theo nó đi?

-Theo nó đi.

Ông tăng lại đi hỏi Long Tế:

-Kiếp hỏa động nhiên đại thiên thế giới đều hoại, cái đó có bị hoại không?

-Không.

-Hai vị tôn túc đó một người nói hoại, một người nói không hoại, vậy ai đúng ai sai?

-Hoại và không hoại đều không trong ngoài chẳng cách một hào lông, tầm thường đối mặt.

 

19-Thế nào là đoạt nhân chẳng đoạt cảnh?

-Trong am ngồi thiền, mây trắng vờn đỉnh núi.

-Thế nào là đoạt cảnh chẳng đoạt nhân?

-Pháo nổ tan xác, thiên đồng chỉ đường.

-Thế nào là nhân cảnh đều đoạt?

-Xương theo tủy mà mất, điền miêu theo mây hàng mà tan.

-Thế nào là nhân, cảnh đều không đoạt?

-Hạn lâm gặp mưa sớm, đất khách gặp người quen.

 

20-Thế nào là khách trong khách?

-Ai nói sơ, thân?

-Thế nào là khách trong chủ?

-Đụng trán không phản hồi, đối diện với ai đây?

-Thế nào là chủ trong khách?

-Mây trong không, sấm nổ vang trời đất.

-Thế nào là chủ trong chủ?

-Cổ hoàng lịnh cao cử.

 

21-Sư hỏi:

-Ở đâu đến?

-Trung đường đến.

-Thánh tăng nói gì?

Ông tăng lại gần, sư hỏi:

-Nhà Đông làm lừa, nhà Tây làm ngựa.

-Sai ở chỗ nào?

-Nhai Châu vạn dậm.

 

22-Ở đâu đến?

-Điện Liêu tới.

-Lão già Thích Ca còn có mặt mũi gì?

Ông tăng liền hét lên.

-Ông định làm gì?

Ông tăng lại hét.

-Đúng rồi!

 

23-A,a,a là cái gì?

-Đến tăng đường uống trà đi.

 

24-Hưng Hóa hỏi Vân Cư:

tất

bất

tất

Nhất

thất

nhị

thất

Long

Thụ

Minh

Diễm

quang

thấu

xuất.

 

Hà  tất  bất  tất

Một  thất  hai  thất

Long  Thọ  Mã  Minh

Lửa  mạnh  thấu  xuất.

 

25-Trước  33  sau  33:

Tiền

tam

hậu

tam

thị

đa

thiểu

Đại

sự

quang

huy

minh

kiểu

kiểu

Hồi

đầu

bất

kiến

giải

không

nhân

滿

Mãn

mục

bạch

vân

ngọa

hoang

thảo.

 

Trước  ba  ba  sau  ba  ba  là  bao  nhỉ?

Đại  sự  ánh  sáng  chiếu  sáng  trong

Ngoảnh đầu  nhìn  người  giải không  đó

Đầy  mắt  mây  trắng  nằm  cỏ  hoang.

 

26-Cây Bách trước sân:

Triệu

Châu

đình

tiền

bách

Nhãn

điện

quang

xế

Vân

thủy

vãng

lai

đa

Thôn

ông

hành

bộ

liệt.

 

Triệu  Châu  có  cây  Bách

Đập  vào  đôi  mắt  ông

Vân  thủy  đến  nhiều  lắm

Già  quê  kém  bộ  hành.

 

27-Con chồn của Bách Trượng:

 

Ngữ

lộ

phân

minh

tại

Bằng

quân

tử

tế

khán

西

Hòa

Tây

phong

cấp

Cận

hỏa

chuyển

gia

hàn.

 

Chỉ  đường  rất  là  rõ

Anh  xem  kỹ  thử  coi

Mưa  gió  thật  rất  gấp

Nhà  lạnh  cần  lửa  rồi.

 

28-Bắc đẩu tàng thân:

 

Vân

Môn

thấu

pháp

thân

Tòng

thử

mịch

thân

Tận

đạo

hòa

phong

noãn

Tam

xuân

hàn

cánh

tân.

 

Vân  Môn  pháp  thân  có

Từ  đó  ngưng  thân  sơ

Hòa  cùng  cơn  gió  ấm

Xuân  lạnh  ai  làm  thơ.

 

29-Hoa đào của Linh Vân:

 

 

Vân

Môn

đào

ho

thân

thiết

 

Anh

tuấn

siêu

việt

cổ

kim

triết

Tinh

tộc

luân

minh

kiểu

khiết

Lời

nhận

tinh

huy

dụng

tuyệt

Huyền

sa

bảo

quân

vị

triệt

Vân

thủy

hưu

thoại

sinh

diệt

Tân

la đả

thiết

thiêu

cước

nhiệt

 

Ma

lung

hoàn

dụng

tam

xích

tuyết.

 

Như  mây  hoa  đào  thân  thiết   lắm

Anh  tuấn  vượt  cả  cổ  kim  triết

Cô  luân  rọi  sáng  và  thanh  khiết

Cán  dao  chiếu  soi  dùng  bất  tuyệt

Huyền  sa  dám  bảo  anh  không  hết

Vân  thủy  tăng  ngừng  nói  sinh  diệt

Tân  La,  đinh  sắt  làm  chân  móng

Mài  câm  còn  dùng  ba  thước  tuyết.

 

30-Nhà của Dương  Kỳ.

 

Dương

Kỳ

sạ

trú

ốc

bích

滿

Mãn

sàng

tận

tát

tuyết

trân

châu

 

Súc

khước

hạng

ám

ta

 

Phiên

ức

cổ

nhân

thụ

hạ

cư.

 

Nhà  của  Dương  Kỳ  đơn  sơ  lắm

Trên  giường  tuyết  trắng  đã  ngập  đầy

Rụt  cổ  lại,  lòng  ngầm  than  thở

Người  xưa  nhà  chỉ  nơi  gốc  cây.

 

31- Ba cân gai.

 

Đồng

bào

tham

học

vấn

thông

luật

Lai

khấu

tông

chính

Phật

nhân

Vi

thuyết

tam

cân

ma

tối

hảo

Tam

cân

thiên

hạ

thuyết

tiêm

tân

đa

tượng

giả

tần

niêm

xuyết

Nại

duyên

tri

lữ

hữu

thân

kim

cánh

vi

trùng

bình

quá

Na

Tra

thái

tử

tích

toàn

thân.

 

Đồng  bào  tham  học  hỏi  thông  luật

Gõ  cửa  tông  sư  chính  Phật  nhân

Nói  rằng  ba  cân  gai  tốt  lắm

Là  mũi  nhọn  mới,  gai  ba  cân

Có  nhiều  tay  thợ  muốn  chiếm  đoạt

Nhưng  người  tu  lại  phân  sơ,  thân

Nay  tôi  lại  muốn bình  sai  đúng

Na  Tra  thái  tử  trả  lại  thân.

 

32-Con trâu đực của Quy Sơn.

 

Thủy

cổ

Quy

Sơn

tiễu

tuấn

Phân

minh

nhân

loại

hiển

u

kỳ

Lưỡng

đồ

ngữ

xuất

phân

minh

xứ

Dạ

điểu

đầu

lâm

hiểu

phục

phi

Trượng

lâm

sơn

hạ

trúc

cân

tiên

Đáp

tác

noa

câu

hỏa

khiên

Duệ

cận

bất

năng

thôi

phóng

hậu

使

Hồi

tuyền

khước

đáo

sứ

quân

tiền.

 

Con  trâu  Quy  Sơn  cao  vòi  vọi

Sự  ly  kỳ  đó  được  hiển  bầy

Phải  nói  rõ  ràng  cho  người  biết

Chim  đêm  vào  rừng  sáng  lại  bay

Cây  trúc  dưới  núi  đem làm  gậy

Lại  đem  ngọn  lửa  tới  để  nung

Vì  gần  chẳng  đẩy  về  sau  được

Đành  đưa  về  phía  trước  mặt  ông.

 

33-Thế nào là đệ nhất quyết?

Môn  phong  tận  thi  thiết

Rõ  ràng  vạn  tượng  phân

Nhọc  sức  đứng  trong  tuyết.

 

34-Thế nào là đệ nhị quyết?

Quá  khứ,  hiện  tại  thuyết

Tật  bệnh  phải  phân  chia

Bình  lượng  cần  đoạn  thiệt.

 

35-Thế nào là đệ tam quyết?

Khéo  vào  Định  sinh  sát

Đầu,  đầu  là  mũi  nhọn

Ngừng  ngay  chuyện  sinh  diệt.

 

36-Thế nào là đệ nhất Diệu?

Môn  phong  cổ  lão  rất  kỳ  yếu

Quá  khứ,  hiện  tại  chẳng  tạo  thương

Từ  đó  chỉ  do  theo  kế  chiếu.

 

37-Thế nào là đệ nhị Diệu?

Trên  đường  nhiều  lắm  biết  bao  nhiêu

Xem  kỹ  dưới  trăng  cho  tỏ  nhé

Chưa  biết  ra  sao  nạp  tăng  huyệt.

 

38-Thế nào là đệ tam Diệu?

Cao  cao  đỉnh  núi  vượn  kêu  réo

Cô  luân  xuyên  suốt  bích  đàm  tâm

Bỗng  nhiên  tự  vào  thanh  bình  đạo.

 

39-Sư giơ phất tử lên:

-Tất cả là một, một là tất cả.

Vẽ một vạch:

-Sơn hà, đại địa, các lão hòa thượng trong thiên hạ trăm sự đều tan. Thế nào là lỗ mũi của mọi người?

Im lặng một hồi rồi nói:

-Kiếm vì bất bình mà rút ra khỏi vỏ, thuốc vì cứu bệnh mà ra khỏi bình.

Hét lên một tiếng:

-Tham!

 

40-Một ngày nọ có ba ông tăng mới đến. Sư hỏi:

-Ba người tất có một người trí.

Giơ tọa cụ lên hỏi:

-Cái này gọi là gì?

-Tọa cụ.

Sư ngoảnh nhìn tả, hữu:

-Người tham có mắt.

Sư hỏi đệ nhị tọa:

-Muốn đi ngàn dặm, phài bước bước đầu tiên. Thế nào là câu thứ nhất?

-Đến chỗ hòa thượng đâu dám ra tay.

Sư vẽ một vạch, ông tăng nói:

-Xong rồi!

Sư giơ hai tay lên, ông tăng do dự. Sư nói:

-Xong rồi!

Sư hỏi đệ tam tọa:

-Gần đây ông lìa đâu?

-Nam Nguyên.

-Dương Kỳ hôm nay bị khám phá, ông hãy ngồi uống trà.

 

41-Sư thượng đường đọc bài kệ của Di Lặc:

Di  Lặc  thực  Di  Lặc

Trăm  ngàn  ức  phân  thân

Luôn  luôn  chỉ  thời  nhân

Thời  nhân  chẳng  hề  thức.

Sư giơ trụ trượng lên:

-Đây há chẳng là Di Lặc sao? Mọi người đều thấy đó, tôi để ngang trụ trượng. Đó là Di Lặc phóng quang động địa, tôi dựng đứng trụ trượng là Di Lặc chiếu sáng 33 tầng trời, không để ngang hay dựng đứng trụ trượng là Di Lặc hướng gót chân các ông giảng Bát Nhã, nếu biết thì hỉnh mũi lên, nếu không thì là sơn tăng thất lợi.

 

42-Sư thượng đường nói:

-Trời được một thì xanh, đất được một thì ninh, quân vương được một thì trị thiên hạ, nạp tăng được một thì sao?

Một lúc lâu sau:

-Bình bát hướng lên trời.

 

43-Bỗng có người hỏi ý chỉ của Dương Kỳ thì sư trả lời sao?

-Đại dã phân xuân sắc, trước vách đá còn băng đọng.

Ông tăng vạch một vòng tròn hỏi:

-Bỗng có người tới, phải làm sao?

Sư quay mặt, ông tăng do dự, sư bèn hét:

-Định đi đâu?

Ông tăng lạy như đàn bà.

-Lúc ông trở lại, tôi sẽ đánh ông 30 gậy.

 

44-Thế nào là chủ trong chủ?

-Hoàng hậu cũ cử chức cao

Người nói giỏi giờ Thân ói.

 

45-Thế nào là chánh trung lai?

-Trời sáng, càn khôn sạch chấn địa lôi.

 

46-Thế nào là chánh trung biên?

-Ban ngày chư tử đến thấy đại tiên.

 

47-Thế nào là biên trung chánh?

-Vạn thủy, thiên sơn sáng như gương.

 

48-Thế nào là kiêm trung chí?

-Ban ngày không sợ gì cả.

 

49-Thế nào là kiêm trung đáo?

-Lúc trắng, đen chưa phân.

 

50-Sư thượng đường nói:

-Có  vật  trước  trời  đất

Vô  hình  vốn  cô  đơn

Có thể  làm chủ  vật

Chẳng  theo bốn  thời  tàn.

Đó là vật gì? Các ông có biết không? Nếu có càn khôn, đại địa, sâm la vạn tượng đều chiếu sáng, nếu không chuyển thân không được.

 

51-Sư thượng đường nói:

-Một tức tất cả, tất cả là một.

Sư giơ trụ trượng lên nói:

-Chư Phật trong hiện tại, quá khứ, vị lai, các vị hòa thượng trong thiên hạ, đều ở đầu gậy này.

Vẽ một vạch, hét một tiếng:

-Truyền lệnh tiễn của tôi :

Thích Ca làm tiên phong, Đạt Ma đoạn hậu, thế trận hoàn toàn, thiên hạ thái bình.

 

52-Thế nào là Phật?

Cô  dâu  mới  cưỡi  lừa

Bà  mẹ  chồng  dắt  đi.

 

Sư đọc bài kệ:

 

Thủ

đề

ba

tỵ

cước

đạp

vỹ

Ngưỡng

diện

khán

thiên

thính

lưu

thủy

Thiên

minh

tống

xuất

lộ

bàng

biên

Dạ

tĩnh

hoàn

quy

mao

ốc

lý.

 

Tay  bịt  mũi,  cái  đuôi  chân  đạp

Lắng  nghe  nước  chẩy,  nhìn  trời  xanh

Tiễn  khách  lên  đường  khi  trời  sáng

Đêm  tĩnh  trở  về  mái  nhà  gianh.

 

53-Sư thượng đường nói:

-Tất cả trí thông đều vô quái ngại.

Giơ trụ trượng lên:

-Cây gậy này hướng về phía trước các người trình đại thần thông.

Ném gậy xuống:

-Cả càn khôn đều chấn động, mặt đất lay động. Người không thấy Đạo, tất cả mọi trí đều thanh tĩnh. 30 năm sau, người sáng mắt chẳng nói Dương Kỳ đầu rồng đuôi rắn.

 

54-Sư thượng đường nói:

-Sấm nổ, mưa rơi vạn vật phát sinh.

Giơ gậy lên:

-Đại chúng nói làm gì? Ông câu cả ngày không buông câu, thu cần trở về. Tham!

 

55-Sư thượng đường, một ông tăng hỏi:

-Sư lên bảo tọa, tứ chúng tụ họp. Thế nào là ý Tây sang, mời sư cử xướng.

-Mây mờ đỉnh núi, bốn mặt nước dâng.

-Ngày nay mong được nghe những lời chưa nghe.

-Một câu dưới gót làm sao nói?

-Nếu không lạy 3 lạy làm sao làm lộ cơ của sư?

Tăng lễ bài.

-Hãy nhớ thoại đầu của ông tăng này.

 

56-Tiên thánh tám vạn bốn ngàn pháp môn, các pháp đều kiến tánh. Vì sao học nhân chẳng ngộ?

-Sao không tự làm?

-Việc cần kíp là sư chỉ dẫn.

-Gậy nhẩy lên 33 tầng trời giơ điện Phật lên, ném ngọn núi xuống. Có bao người sang tây, Dương Kỳ bị ông hỏi khó.

-tưởng là hòa thượng không có lỗ mũi.

-30 năm sau đỏ mặt, gió chẳng hú, mưa chẳng rơi. Đó là thời tiết của tục hán, nạp tăng phải có câu gì?

 

57-Sư thượng đường nói:

-Tâm là căn, pháp là trần. Hai cái đó chỉ là sẹo của cảnh. Sẹo hết thì quang hiện. Tâm pháp đều quên thì tánh là chân. Sơn hà đại địa có ở đâu, mà chẳng bị người lừa? Nếu nói được thì hướng ngã tư đường nói một câu coi, nếu không Dương Kỳ hôm nay thất lợi.

 

58-Tổ sư diện bích là có ý gì?

-Phương Tây ít người hiểu Đường ngữ.

-Hôm qua mưa rơi, hôm nay trời tạnh là người nói. Thỉnh hòa thượng nói một câu.

Hòa thượng hai tay ôm gối.

-Tận lực chỉ nói được một nửa.

 

59-Sư nói:

-Đặt thiên đàng và địa ngục ở trên đầu, đặt lão Thích Ca ở gót chân. Tối sáng thời nhân biết là có. Trong chợ ồn, nắm mũi lôi đến còn nói được không , hãy cùng Dương Kỳ xuất khí, nếu không Dương Kỳ hôm nay thất lợi.

 

60-Sư cử ngoại đạo hỏi Phật:

-Người hỏi có lời, không hỏi không lời.

Thế tôn im lặng hồi lâu, ngoại đạo tán thán:

-Thế tôn đại từ, đại bi vạch đám mây mê khiến con thấy Đạo.

Sau khi ngoại đạo đi rồi, A Nan hỏi Phật:

-Ngoại đạo thấy gì mà nói thấy Đạo?

-Như ngựa tốt thấy bóng roi liền chạy.

Sư nói:

-Đạo Ngô sư huynh nói:

-Đạo nhãn của Thế tôn vì thông 3 đời, 2 con mắt của ngoại đạo quán 5 tầng trời. Tốt thì nói là tốt, cùng cổ nhân xuất khí.

Dương Kỳ thì nói:

-Vàng chẳng phân, đá có ngọc không biết, đại chúng có hiểu không? Thế tôn vì ngưng theo, người ngoại đạo vì đó mà khen ngợi.

 

61-Một ngày, có một nhóm người đến tham, sư nói:

-Khế trận đã tròn, các tác gia chiến tướng sao không ra tương kiến lão nạp?

Một ông tăng đánh vào tọa cụ.

-Là một ông tăng tác gia.

Ông tăng lại đánh vào tọa cụ.

-Đánh 2, 3 lần rồi sao?

Ông tăng do dự, sư đứng xoay lưng lại ông tăng.

Ông tăng lại đánh vào tọa cụ.

-Thoại đầu của lão nạp ở đâu?

-Ở nơi hành giả.

-30 năm sau người tự ngộ đến đó, biết lão nạp ở trong tay thượng tọa, mời ngồi uống trà.

Lại hỏi:

-Quá hạ ở đâu?

-Tại Thần Đỉnh.

-Sớm biết từ Thần Đỉnh tới thì đâu dám hỏi.

Ngày hôm sau nói:

-Hôm qua có vài ông tăng mới đến, đánh tọa cụ 3 lần dường như có chỗ ngộ. Chỗ thua của lão nạp các ông đều biết, chỗ thắng của ông tăng các ông có biết không? Nếu biết cùng lão tăng xuất khí, nếu không người sáng mắt chớ dẫn sai.

 

62-Sư thượng đường nói:

-Mưa thu rửa. Rừng thu vốn có mầu xanh. Thương thay Phó  đại sĩ tìm đâu để thấy Di Lặc? Dương Kỳ bạc phước, khí lực suy cùng năm tháng, gió lạnh thổi rụng lá, do vui người về quê cũ: La, lý, la.

 

63-Sư nói:

Cách sông đánh trống không nghe tiếng.

-Đúng là con Hưng Hóa, cháu Lâm tế.

-Hôm nay là ngày trai khánh chúc có người nào đặt câu hỏi không? Trong các pháp cúng dường, cúng dường pháp là tối thắng.

Im lặng hồi lâu lại nói:

-Trăm ngàn Đức Phật, các lão hòa thượng xuất hiện trong đời đều chỉ thẳng tâm người kiến tánh thành Phật. Nếu rõ thì cùng Chư Phật cùng tham, nếu không thì là Dương Kỳ mang khẩu nghiệp. Huống chi các ông đều ở hội Linh Sơn đều được Phật  phó chúc làm sao thối lui? Các ông có nhớ câu nói sau cùng ở pháp hội không? Nếu không thì Dương Kỳ hôm nay đã thất bại.

 

64-Lão Thích Ca đản sanh bước đi 7 bước, mắt nhìn bốn phương, chỉ trời chỉ đất nói: Trên trời dưới trời chỉ có ta là hơn cả. Lão nạp không tiếc tánh mạng, vì các ông đả phá hoa dạng ấy.

Im lặng hồi lâu, nói:

-Dương khí phát khởi rồi không có đất cứng.

 

65-Lá rơi, mây vun, buổi sáng rời nơi nào?

-Quán Âm.

-Dưới gót Quán Âm nói một câu, làm sao nói?

-Vừa mới gập.

-Gập để làm gì?

Ông tăng không đáp được.

-Ông tăng thứ nhì tham coi.

Ông tăng này cũng không đáp được.

-Hai tăng độn.

 

66-Mây dầy, đường hẹp ông từ đâu tới?

-Trời không có 4 vách tường.

-Ông đi rách bao nhiêu dép cỏ rồi?

Ông tăng bèn hét lên.

-Một hét, hai hét rồi sao?

-Các ông xem lão hòa thượng kìa?

-Gậy không ở đây, ông hãy ngồi uống trà.

 

67-Sư nói:

-Vạn pháp vốn nhàn do người tự náo.

Ném gậy xuống đất:

-Đại chúng đã xem kỹ lửa đuốc, người sáng mắt chớ cử sai.

 

68-Sư thượng đường nói:

-Lão nạp chẳng hiểu Thiền, chỉ thích ngủ, khiến sấm nổ chả đáng nửa đồng tiền. Chỉ kể một công án bố thí đại chúng.

Im lặng hồi lâu, lại nói:

-Mồm chỉ dùng để ăn cơm. Dương Kỳ có kể tích niêm hoa vi tiếu cũng để khuất phục người đương thời, 3 năm ngó vách cũng chỉ là lời Hồ Ý Hán khiến người đương thời chặt đứt càn khôn. Thế nào là một câu chặt đứt càn khôn? Ai nói được? nếu không thì là Dương Kỳ thất lợi.

 

69-Sư thượng đường nói:

-Phàm thánh chẳng có thì Phật, Tổ sao lập? Thế giới thanh bình chẳng hứa người đoạt thành thị.

 

70-Đường đến Dương Kỳ vừa hẻo lánh vừa cao làm sao tới?

-Hòa thượng là đại nhân.

-Hà!

-Hòa thượng là thầy đại nhân.

-Gần đây tai tôi bị điếc, mời ngồi uống trà.

 

71-Ngồi trong mùng chẳng phải sư thì là ai?

-Khách ở Kim Châu.

-Khi gặp người trời thì quán cho kỹ.

-Lỗ mũi Dương Kỳ ở trong tay ông.

-Tánh mạng con trong tay hòa thượng.

-Ông nhẩy nhót để làm gì?

-Dưới dốc không thể chạy, khó gập lắm. Vỗ tay một lần, rồi lạy.

-Hãy coi một viên chiến tướng.

 

72-Phong sương quét đất, lá lạnh bay trong không. Hãy mang lỗ mũi lại,

Năm mới sẽ có lỗ mũi mới, gió xuân chẳng ngừng thổi.

 

73-Dương Kỳ một quyết phàm thánh tuyệt lộ, vô duyên Duy Ma lắm lời, đường tuyết đi chậm, làm sao truyền đạo?

-Tuyết tan ngàn núi lộ, đường dài hỏi người đi.

 

74-Tục sĩ hỏi:

-Nhân vương và pháp vương gập nhau bàn chuyện gì?

-Tren thuyền cậu tạ Tam Lang thỉnh sư chỉ thị.

-Gia phong của lão nạp thế nào. Gia nô cởi mũ trả tiền rượu.

-Bỗng gặp khách tới, làm sao tiếp đãi?

-Uống 2, 3 chén là chuyện thường, say rượu mới chết người. Mọi pháp đều là Phật pháp.

Trả lại tôi Phật pháp. Đừng đợi hết cần câu rồi mới trồng trúc.

 

75-Sư thăm Tôn Tỉ Bộ. Bộ thưa:

Hạ quan việc công bận rộn, không rời bỏ được.

Sư trả lời bằng một bài kệ:

 

Ứng

hiện

tể

quan

thân

Quảng

hoằng

bi

nguyện

thâm

Vi

nhân

trùng

chỉ

xứ

Bổng

hạ

huyết

lâm

lâm.

Hiện  thân  là  quan  tể

Bi  nguyện  rất  là  thâm

Vì  người  ngón  tay  trỏ

Dưới  gậy  nón  lâm  râm.

 

Tôn nghe bài kệ tỉnh ngộ.

 

76-Giơ bát và thìa lên, làm sao ăn cháo. Đừng hướng Tam gia thôn bói Đông, bói Tây.

Giơ gậy lên rồi ném xuống đất:

-Các ông còn khẳng định không? Nếu có thì tâm can và năm tạng, tủy não nhất thời thuộc lão tăng. Nếu không khẳng định thì tâm can, ngũ tạng, mắt, tủy, não nhất thời bị phân phối.

Ném gậy xuống. Xuống tòa.

 

77-Sư thượng đường nói:

-Tất cả mọi trí đều thanh tịnh. Không chia hai, không pháp để nói gọi là nói pháp. Lấy từ kho long cung của biển lớn, làm mở thiên nhãn. Một khúc đàn vô tà mở cả cổ kim.

 

78-Đứng ở ngã tư đường làm sao nói đề cương? Gió thổi mây loạn,trường không tĩnh. Đêm thau, trăng sáng rọi trước song. Sư tử con hét, long mã nhẩy. Cổ Phật trong gương sáng. Trăng sáng trước ba ngọn núi, sư nhẩy nhót rồi xuống tòa.

 

79-Sư nói:

-Mưa xuân vừa tạnh, nước bùn chửa khô, hành cước cao nhân làm sao nói Đạo?

-Ngày trước rời chùa cổ, ngày nay thấy mặt sư.

-Ông ở nơi nào được thấy đầu rỗng?

-Hòa thượng là bậc đại nhân.

-Dưới gót chân, làm sao nói?

Ông tăng đưa tọa cụ ra.

-Thế này thì Dương Kỳ phải thắp hương cúng dường.

-Người mắt sáng khó lừa.

Sư giơ tọa cụ lên:

-Cái này gọi là gì?

-Mới vào nghiệp lâm, không  hiểu.

-Người có đầu thực khó được, mời uống trà.

-Lá rụng tơi bời, sáng lìa chỗ nào?

-Thọ trai xong, lìa Nam Nguyên.

-Dưới gót chân thử nói một câu.

-Người buồn chẳng nói với người buồn.

-Dương Kỳ luôn ca ngợi người bốn phuong.

-Là tâm hạnh gì?

-Không được tôi tán thán, mời uống trà.

 

80- Sư thượng đường nói:

-Buổi sáng trời lạnh, buổi chiều mưa rơi, dân chúng hoan hỷ sĩ tốt. Cụ Vân lão nhân chưa có hậu ngữ. Thái bình là mục đích của tướng quân, nhưng chẳng cho tướng quân thấy thái bình.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 15591)
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 17672)
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 17023)
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 16462)
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 16687)
30 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 15214)
30 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 14895)
30 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 15276)
29 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 14975)
Nói về nhựng điều cần yếu khi tập Thiền Minh Sát
29 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 15106)
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000