- I. Quản Trọng Và Bão Thúc Nha
- II. Tây Môn Báo Trừ Bỏ Mê Tín
- III. Ngũ Viên Báo Thù
- IV. Phùng Huyên Mua Nhân Nghĩa
- V. Biển Thước Coi Bệnh
- VI. Mạnh Mẫu Ba Lần Dọn Nhà
- VII. Lạn Tương Như Và Liêm Pha
- VIII. Kỳ Ngộ Của Trương Lương
- IX. Hàn Tín
- X. Tô Vũ Chăn Dê
- XI. Đề Doanh Cứu Cha
- XII. Tư Mã Thiên Và Bộ Sử Ký
- XIII. Khổng Dung Và Lý Nguyên Lễ
- XIV. Vương Hi Chi Yêu Ngỗng
- XV. Trình Di
- XVI. Lòng Khoan Hồng Đại Lượng Của Trầm Chu
- XVII. Mưu Giỏi Của Thích Kế Quang Làm Lui Giặc Nhật
- XVIII. Nữ Hiệp Cách Mạng Thu Cận
- XIX. Khôi Hài Của Kỷ Hiểu Phong
- XX. Những Ngày Thơ Ấu Của Tôn Trung Sơn

Du Tạc và Dương Thời đứng nghiêm trang ở hai bên cung kính trả lời. Vì Trình Di đã lớn tuổi, lại đã giảng nhiều rồi nên mệt mỏi. Một mặt nghe, một mặt nhắm mắt dưỡng thần. Bất tri, bất giác ngủ quên. Du Tạc và Dương Thời thấy tình cảnh ấy không biết làm sao cho phải. Họ nghĩ thầy chưa cho họ cáo lui, nếu cứ lui là vô lễ. Nếu muốn lui thì phải cáo biệt thầy nhưng thầy đang ngủ, làm sao đánh thức ? Do đó họ đứng yên đợi thầy tỉnh giấc.
Qua một lúc, Trình Di từ từ mở mắt, phát hiện hai thanh niên đứng trước mặt. Thấy là một chuyện ngoài ý muốn, thầm khen họ tôn sư trọng đạo, nhưng với tánh nghiêm khắc chỉ nói :
-Các người còn ở đây sao ? Tốt lắm mau về đi.
Hai người cáo từ ra cửa, mới biết tuyết đã tạnh, trên đường tuyết cao đến một thước. Biểu hiện của họ đã làm Trình Di cảm động, liền thâu họ làm học trò. Hai người sau này trở thành hai học giả nổi tiếng.
Gửi ý kiến của bạn