Chương XX

21 Tháng Năm 201410:47 CH(Xem: 7768)
Trước khi đi Pháp Hư đến phòng bà Thông, theo sau là Bảo Hy và Xóm Chài. Bà Thông đã dậy từ lúc 4 giờ sáng và đã rửa mặt xong. Bà sắp sửa thiền hành thì nghe thấy Xóm Chài gọi ngoài cửa. Bà mở cửa và ngạc nhiên thấy Pháp Hư và Bảo Hy. Bà mời họ vào phòng, nhưng trụ trì từ chối và nói :
-Tôi chỉ đến để nhắc bà đừng ra ngoài tu viện. Đừng quên là bà đang đen. Nếu bà không nghe tôi, thì không cứu được. Hãy nhớ lời tôi, tôi đi đây.
-Cám ơn thầy, con sẽ theo lời thầy dạy.
Bà nói chắc thế và quỳ lạy 2 ông tăng.
Khi đi ra xe Pháp Hư bảo Bảo Hy :
-Bảo Hy đây là cách tốt nhất mà tôi có thể giúp bả. Những lực lượng thù hận đến phá bà. Nếu bà ra khỏi tu viện hôm nay thì chắc chắn là phải chết. Nếu bà nghe tôi thì bà không phải chết.
Ông tăng mới không nói gì, ông có cảm giác là chuyện xấu sẽ xẩy ra. Xóm Chài lái xe đưa mọi người đến nhà làm đám cưới. Họ đến nơi lúc 6 giờ rưỡi. Nửa giờ trước khi đám cưới bắt đầu. Chú rể đón họ với nụ cười sung sướng. Mặc quần mầu xanh da trời với áo hồng và nơ xám ông trông rất bảnh. Nhìn Côi hạnh phúc, Bảo Hy lại nổi lòng ham muốn. Ông phải dập tắt nó bằng sự tỉnh thức.
Bảo Hy hỏi chú rể :
-Cô dâu đâu ?
-Thưa thầy cô ấy còn ở trong nhà trang điểm, chưa về.
Quan khách chưa tới, cho nên ông có thì giờ nói chuyện với các ông tăng. Khi Pháp Hư hỏi thăm về bố Côi, thì Côi nói là ông không chừa được rượu và không dám gập trụ trì. Các bà bếp bận rộn sửa soạn đồ ăn cho các vị tăng. Pháp Hư nhắm mắt và niệm thầm “cảm thọ” vì ông muốn biết các bà bếp nói gì ?
-Sao bà nếm nhiều thế, ăn trước các ông tăng bà sẽ trở thành quỷ đói.
-Ngon lắm.
-Những người như thế sẽ thành quỷ đói, tôi thấy nhiều rồi !
-Sao bà biết ?
-Điều này đã dạy trong nhà nhiều đời rồi. Dù tôi không chính mắt thấy nhưng tôi tin những gì ông bà dạy không sai.
-Điều này chỉ đúng vào ngày xưa thôi, lúc đó chư tăng còn được kính trọng. Ngày nay thì khác. Họ không đáng khoác áo vàng. Họ chỉ giỏi xin sỏ. Họ chỉ ăn đồ ăn ngon và xin tiền.
Pháp Hư mở mắt ra, ông cảm thấy không thể nghe thêm được nữa. Thấy Côi đang nói chuyện với Bảo Hy ở cuối phòng ông niệm “cảm thọ” để xem họ nói gì ?
-Sao ông không mời các ông tăng ở địa phương ? Ông không sợ họ giận sao ?
-Như tôi đã nói với thầy, tôi không tin họ. Ông thấy nghiệp quả đã thi hành. Trụ trì đã chết.
-Ổng chết làm sao ?
-Bị chém chết, chắc là sa địa ngục.
-Còn Lương Đả Thông, ông tăng say rượu thì sao ?
-Ồ ! Thầy còn nhớ hả ? Ông cởi áo trước khi trụ trì chết. Có lẽ ông sợ sa địa ngục nếu không bỏ rượu. Nếu không bỏ được thì làm người thường cũng ít tội lỗi hơn.
Pháp Hư nghĩ thầm : Ra là vậy. Không lạ các bà bếp không tin vào tăng lữ.
Tiếng xe máy từ dưới vọng lên. Không lâu cô Cúc bước lên gác. Cô chào Pháp Hư và các ông tăng. Cô mặc áo hồng nhạt, tóc cuộn thành búi, trông cô xinh xắn trong ngày cưới.
-Thầy đến lâu chưa ?
-Chúng tôi đến trước cô.
7 giờ hôn lễ bắt đầu. Chư tăng tụng kinh ban phước cho những người hiện diện. Cô dâu, chú rể chắp tay lắng nghe.
Sau khi tụng kinh một cư sĩ bảo mọi người cùng nhắc lại một tiếng Pali cúng dường thức ăn cho chư tăng. Và chư tăng bắt đầu ăn sáng. Sau khi ăn xong chư tăng ban phước cho mọi người cùng cô dâu và chú rể. Họ cũng rẩy nước ban phước lành cho mọi chúng sinh. Tất cả các bà bếp đều ra khỏi bếp để được ban phước. Trụ trì nhận ra bà bếp đã nói xấu, ông đùa :
-Những người cạo đầu, và khoác áo vàng đều xấu cả có phải không ?
-Thầy ở tu viện nào ?
-Am Bá Vân, bà có nghe thấy bao giờ chưa ?
-Không bao giờ, ở đâu vậy thầy ?
-Không xa đây, nếu bà muốn tới thì bảo chú rể dẫn bà tới. Ở đấy có dạy Thiền Minh Sát. Bà có muốn học không ?
-Vâng, thầy còn giận con không ?
-Tại sao tôi phải giận ?
-Vì con chỉ trích các thầy.
-Vì sao tôi phải giận, tôi không phải hạng tăng bà nói đó, nếu phải thì tôi cũng không giận vì nếu giận thì là bà nói đúng, có phải không ?
-Vâng, nhưng sao thầy lại biết những lời con nói ?
-Bà sẽ biết khi bà học thiền, bà sẽ tới chứ ?
-Vâng, con đợi tới khi gặt xong.
Trong khi Pháp Hư đi khỏi tu viện, bà Thông cảm thấy rất khổ sở. Bà luôn cảm thấy thế khi ông không ở đây. Hôm nay bà cảm thấy mất kiên nhẫn hơn bình thường. Mặc dầu trời rất lạnh, lòng bà nóng như lửa. Bà cố gắng làm dịu lại bằng cách thiền hành, nhưng bà thất bại. Tâm bà bứt rứt và bà nghĩ đến nhiều chuyện khác. Bà nghĩ tới các con. Chúng làm sao khi bà vắng mặt ? Còn chồng bà ? Ông có nhân dịp bà đi vắng mà làm bậy với cô giúp việc ? Chồng bà say sưa tối ngày và cô gái đó luôn luôn quyến rũ ông. Không thể để họ cùng làm bậy dù mẹ bà ở cùng họ. Bà cụ quá già để nhận xét hành vi của họ. Bà Thông quyết định về nhà, chỉ mất độ 4 tiếng để đi và về. Bà chắc là sẽ về trước khi trụ trì trở lại. Lúc đó vào khoảng 6 giờ. Bà mặc quần áo và đi ra xa lộ Á Châu. Bà nhủ thầm trong khi đi :
-Nếu tôi bắt gặp họ làm bậy, tôi sẽ giết họ.
Khi đi tới xa lộ Á Châu bà phải băng qua đường để đón xe hàng. Nhìn phải trái thấy không có xe bà vội đi qua không để ý tới một xe truck đang đâm tới, trong gió lạnh. Tài xế không phanh dù thấy một người đàn bà băng qua. Bà Thông bị chết ngay bên lền đường. Các tài xế đi qua không dám dừng lại sợ bị đổ tội. Cảnh sát xa lộ đến vào lúc 8 giờ. Những người làng ở cạnh đến xem xác. Những bà bếp ở Am Bá Vân cũng có mặt trong đám đông. Ngay khi biết xác là bà Thông, bà Buôn khóc thảm thiết. Lòng hận thù biến thành thương xót.
-Đi về xứ an bình, đừng trả thù tôi.
Bà nói nhỏ nhẹ với xác chết của bà Thông. Một bà bếp khác đi cùng thì cảm thấy tim như ngừng đập khi thấy xác bà Thông nằm bất động trên đường. Bà đã đưa cơm cho người đàn bà này 2 lần một ngày. Sáng nay khi bà đưa cơm thì ngạc nhiên vì cửa đóng, không biết bà ta đi đâu, và bây giờ, thật là một chuyện buồn.

Ông La lái xe từ Băng-cốc đến với 2 con gái. Ông ta đến tu viện Am Bá Vân. Ông đã đưa vợ ông ngày mồng 1, tháng 12 đến tu viện tập Thiền Minh Sát. Vợ ông định ở một tuần. Nhưng khi bà đến thì trụ trì bảo bà phải ở 2 tuần, vì bà đang vận đen. Bây giờ các con gái ông đòi đi thăm mẹ. Ông cũng muốn thăm bà. Trên xa lộ ông trông thấy tai nạn, nhưng ông không để ý. Tới nơi ông dẫn 2 con gái tới phòng của vợ. Thấy cửa đóng, ông dẫn chúng đến phòng phương trượng, hy vọng sẽ gặp bà ở đó. Những người ở đấy nói phương trượng đã ra ngoài. Ông cũng kể tai nạn đã xẩy ra cho một người ở tu viện. Nghi ngờ ông lái xe ra chỗ đám đông và khám phá ra sự thật thảm khốc. Lòng ông thổn thức khi thấy các con khóc lóc và ôm lấy xác mẹ. Con út ông sẽ ra sao khi thấy mẹ như thế ?
Khi xe của cơ quan xã hội tới, ông xin họ đưa xác về tu viện Am Bá vân. Ông muốn trụ trì Pháp Hư lo việc tang lễ cho bà. Ông không biết đưa xác về Băng-cốc hay thiêu ở tu viện. Ông và 2 con đợi Pháp Hư ở phòng phương trượng.


Ngay khi Pháp Hư bước ra khỏi xe van, chồng bà Thông chạy tới quỳ lạy 3 lần khóc lóc. Khi ông thấy xác vợ thì ông dằn được sự buồn khổ, nhưng khi gặp trụ trì thì ông không giữ được nữa và khóc.
-Bình tĩnh ! Bình tĩnh ! Đời là thế. Không ai tránh khỏi sinh, lão, bệnh, tử. Bả đi vào cảnh giới khác, đừng lo cho bả. Bà đợi tôi ở góc đường. Tôi sẽ bảo ông. Hãy vào phòng trước.
Các ông tăng khác đi về phòng mình. Riêng Bảo Hy đi theo trụ trì vì ông muốn biết rõ câu chuyện. Khi mọi người đã an vị. Trụ trì kể cho mọi người nghe những gì “ma” đã bảo ông.
-Sáng nay, trước khi đi tôi đã cảnh cáo bà không được đi ra ngoài tu viện. Bà đã hứa rồi, nhưng sau khi tôi đi, bà đã lo lắng về ông và các con.
Trụ trì không kể hết, nhưng ông La tự nói :
-Bà thấy con nhậu hàng ngày. Và sợ con lăng nhăng với cô giúp việc, mặc dù conkhông bao giờ nghĩ đến chuyện ấy. Từ khi bà đến tu viện, con không bao giờ nhậu và sẽ không nhậu suốt đời còn lại. Có lẽ bà đã chuyển đức đến cho con, khiến con có thể bỏ rượu.
Ông La nói, nước mắt lưng tròng.
-Tốt lắm ! Bà Thông sẽ hạnh phúc khi biết điều đó. Bà muốn thiêu xác ở đây. Bà muốn tiếp tục tập cho đến khi đi đầu thai.
Bảo Hy hỏi :
-Ma cũng tập được sao ?
-Sao lại không ? Chẳng hạn Mã Long vẫn tập từ khi cô mất. Cô là một ngã quỷ nhưng nay đã thành thần. Cô rất đẹp và đôi khi hiện ra ở đây. Vài người đã thấy cô. Cô thường dạy Thiền Minh Sát cho cô Khê là sư nữ già nhất trong tu viện này, năm nay đã 80 tuổi.
-Cô Khê có biết Mã Long là ma không ?
-Cổ biết chớ, nhưng cô không sợ ma. Cô tập thiền hành với Mã Long. Trong khi các sư cô khác không dám. Bảo Hy ông đã biết chuyện của Mã Long, nhưng đừng có kể cho 4 ông đại gia biết đó. Nếu không họ sẽ không đến.
-Vâng thưa thầy con sẽ không nói.
-Thưa thầy, sao vợ con không sống lâu ?
-Theo Phật giáo thì những người chết sớm là do kiếp trước thích giết. Những kẻ bị bà Thông giết trong kiếp trước đã báo thù trong kiếp này. Bà bảo tôi vậy.
-Nếu bà không ra khỏi tu viện thì sẽ không phải chết có phải không thầy ?
-Phải, kẻ thù của bà đợi bà ở xa lộ Á Châu, khi bà qua đường họ đẩy bà vào xe truck.
-Thật khó tin là ma quỷ có thật. Nếu không phải là thầy kể thì con sẽ không tin.
-Tuy là tôi nói nhưng ông có quyền không tin, cho đến khi ông chứng minh được.
-Thưa thầy sao con chứng minh được ?
-Bằng cách học Thiền Minh Sát một tuần. Ông có thời gian để đến đây không ?
-Con sẽ cố, khi tụi nhỏ được nghỉ.
-Tốt lắm, bà Thông sẽ vui nếu ông có thể nói với bà.
-Thưa thầy, con có thể đến với bố con không ? Con cũng muốn nói với mẹ con.
-Được chứ, nếu con tập cẩn thận. Còn con có muốn tới không ?
-Dạ nếu bố và chị tới, con cũng muốn tới.
-Thưa thầy, lúc nào thì thiêu xác ?
-Cần 3 đêm tụng kinh, không có sự tỉnh thức thì thân chẳng khác gì một thanh gỗ.
Bảo Hy hỏi :
-Nếu thế sao không thiêu ngay hôm nay ?
-Không được vì bà ta còn có họ hàng. Họ sẽ tổ chức đám táng theo phong tục. Ông thấy đó còn nhiều người không rõ sống và chết.
-Nếu thế con về Băng-cốc bảo họ.
-Đừng làm vậy, hiện ông đang lo buồn, lái xe trong trường hợp này rất nguy hiểm. Tôi sẽ bảo Xóm Chài lái xe đưa ông đi gọi điện thoại. Một lý do khác là ông phải hiện diện ở đây trong lễ tẩm liệm vào 5 giờ chiều. Hy vọng là họ hàng sẽ đến đúng giờ. Bây giờ ông và các con phải nghỉ ngơi. Ông hãy ở phòng của vợ ông, ông có sợ không ?
-Không, thưa thầy.
-Được rồi, Xóm Chài dẫn họ tới phòng bà Thông và đưa ông La đi gọi điện thoại.
Khi ông La và 2 con gái đi khỏi, bà Buôn khóc đi tới :
-Thầy ơi ! Con sợ ma lắm.
-Đúng rồi ! Vì bà ghét bả. Tôi mong bà bị ma nhát.
-Con không ghét bả nữa, khi con nhìn thấy xác bả thì con lại thấy thương.
-Nhưng nếu bả còn sống thì bà vẫn ghét có phải không ?
-Con không biết. Nhưng con thật thương bả. Bà Thông ơi xin hãy đi tới xứ bình an và đừng trả thù tôi.
-Không ai muốn trả thù bà đâu, bà Buôn ạ. Ngay cả ma cũng ghét bà.
-Tốt lắm, do vậy con không bị ma nhát. Trong lễ tẩm liệm chiều nay con sẽ xin bả tha thứ.
-Được lắm, hãy đưa các con gái bả đi ăn trưa. Bây giờ là 12 giờ rồi. Có lẽ bả sẽ tha thứ cho bà.
Sau khi bà Buôn đi khỏi, Pháp Hư bảo Bảo Hy :
-Ông bỏ bữa ngọ hôm nay sao ?
-Không sao ạ. Con hãy còn no vì bữa cơm của ông Côi. Đồ ăn rất ngon. Con ăn rất nhiều.
-Điều đó chứng tỏ là ông còn chấp vào vị giác. Sao ông không niệm trong bữa ăn.
-Vì ngon nên con quên.
-Vậy ông phải cố gắng hơn.
-Con nghĩ vậy. Thưa thầy bà Buôn có thôi ghét bà Thông như bà ta nói không ?
-Bà ta sẽ như câu nói “Là ma thì đẹp, làm tốt thì trừ xấu, làm tăng trong tâm”.
-Nghĩa là sao, thưa thầy ?
-Nghĩa là khi sống thì ghét, nhưng chết rồi thì lại thương. Muốn làm điều tốt thì phải trừ bỏ điều xấu trước đã. Làm tăng trong tâm, thì ông là tăng không phải là hạng chỉ cạo đầu, khoác áo vàng như các bà bếp nói thì không phải giảng.
-Vâng, con sẽ làm tăng không để ai coi thường như thế.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000