Chương XVIII

21 Tháng Năm 201410:46 CH(Xem: 7609)
-Thưa thầy, ông Côi bảo con là thầy có một gương thần, có phải không ?
Đó là câu hỏi thứ nhất mà Bảo Hy có cơ hội hỏi sư phụ :
-Phải, ông ta còn nói gì với ông ?
-Ông ta nói gương còn chiếu vợ tương lai nữa, điều đó đã giúp ông cưới cô Cúc.
-Phải thế không ? Câu hỏi của ông nhắc tôi là đám cưới của Côi là ngày 9 tháng 12. Chỉ còn vài ngày nữa thôi. Tu viện này được mời 9 người, ông và Pháp Bổn cũng được mời. Chúng ta sẽ bỏ buổi tụng kinh chiều và chúng ta sẽ khởi hành lúc 4 giờ. Xe van sẽ đầy người.
-Vâng, thưa thầy con muốn biết về gương thần. Thầy có thể nói về nó cho con không ? Và nếu được con muốn biết vị hôn thê thế nào ?
-Bảo Hy, tôi nghĩ là ông bị ám ảnh về chuyện này. Ông không nhớ là ông phải độc thân suốt đời hay sao ?
-Dạ có !
-Vậy là ông không tin tôi.
-Không, nhưng gương thần có thể cho con câu trả lời. Khi thầy tiên tri vài tháng trước có khi vợ con chưa đẻ.
Pháp Hư định gạt đi, nhưng nghĩ lại ông ta hãy còn là một người trẻ, không thể cấm ông ta được.
-Được rồi, tôi sẽ bảo ông. Tôi học phép này từ Lương Phổ Sứ khi tôi vừa đi tu. Những người muốn học phép này phải thiền đến khi đạt được định. Tôi đã tập định mấy tháng trời rồi mới tới học với Lương Phổ Sứ. Đó là một loại thần thông rất lợi hại khi tìm vật bị mất hay vợ tương lai. Tin tôi đi, nếu tôi rời tu viện này và đến Băng-cốc làm một ông thầy bói thì tôi đã thành triệu phú rồi. Rất nhiều người thích biết tương lai, nhất là các bà.
-Sao thầy không làm thế ? Nếu con là thầy con đã cởi áo từ lâu.
-Phải, đáng nhẽ tôi nên làm thế. Từ khi tôi học Lương Phổ Sứ, tôi đã lôi kéo được nhiều người vì pháp này. Tôi phải niệm chú và thổi vào gương. Đó không phải là một cái gương thường, mà là một gương hình bát giác. Giả sử một người muốn biết vợ tương lai, tôi đọc chú và ảnh vợ tương lai của người đó sẽ hiện ra. Để xóa hình đi thì phải dùng nước thánh. Nếu không xóa thì hình còn lưu lại gương vài ngày. Lúc đó Côi là một ông tăng tập sự chừng 15 tuổi, khi trông thấy hình cô Cúc, ông tưởng tôi chơi xỏ. Bây giờ thì sao ? Ổng có chạy khỏi bàn tay cô Cúc không ? Trong tâm ổng hình ảnh cô gái thò lò mũi xanh làm cho ông vui vẻ.
-Có thật là thầy vứt đồ cúng dường đi ? Đó không trái luật sao ?
-Dĩ nhiên, thật là tởm. Tôi phải bảo Côi là để nuôi cá. Lúc đó tôi mới là tăng.
-Làm sao thầy tiến bộ ?
-Tôi học Thiền Minh Sát từ một ông tăng trong rừng. Tôi tỉnh thức biết đâu là tốt, đâu là xấu khi thực hành pháp. Nếu không tôi đã là quỷ, chống lại Phật giáo. Một hôm, trụ trì Cứ đến thăm tôi.
-Để làm gì ? Ổng mất đồ sao ?
-Không, để xem vợ tương lai.
-Vợ ai ?
-Vợ ổng. Ổng đã 62 tuổi, và còn muốn xem vợ tương lai.
-Thầy làm sao ? Có xem cho ông không ?
-Mới đầu tôi định không xem, nhưng thấy ông bị ám ảnh với chuyện đó. Trời ạ !
-Thầy có nhìn thấy gì không ? Có ai hiện hình không ?
-Không. Tôi bảo là vợ ông chưa sinh, còn ở địa ngục. Ông nghĩ là tôi xỏ ông, nhưng đó là sự thực. Ông ta phải giận tôi lắm.
-Ông ta còn sống không ?
-Còn. Bây giờ chừng 70 tuổi, không biết ông ta còn nghĩ đến vợ tương lai không. Ông trụ trì này cũng giống ông.
-Thưa thầy không, con mới 26 tuổi, con hãy còn trẻ và khỏe. Nếu con già 62 tuổi, con sẽ quên chuyện đó. Thầy làm ơn giúp con một lần đi, con sẽ không quấy rối nữa.
-Quá muộn rồi. Đừng mất công xin tôi. Tôi đã bỏ hết rồi. Mặc dầu tôi thương ông nhưng không thể được.
-Tại sao thầy ngừng lại ?
-Có một lý do, việc này đã xong rồi, và tôi không muốn nhắc lại, có vẻ như chỉ trích người.
-Xin thầy đừng xốc.
-Được rồi, để tôi kể và ông sẽ không nghi ngờ gì nữa. Chuyện thế này : ông Buôn Chảo muốn tìm một vật bị mất.
-Là vật gì vậy ?
-Một vật của Campuchia, có 50 đồng tiền vàng gắn trên đó. Ông Buôn Chảo giữ nhưng bỗng nhiên biến mất. Tôi đọc thần chú, và ông có biết xẩy ra gì không ?
-Không.
-Hình của ông Buôn Chảo hiện ra trong gương, nhưng tôi không để ông nhìn nó. Ông ta nài nỉ mặc dù không tin là gương thần có thể nói thật. Ông tin như trường hợp trụ trì Cứ khi không thấy gì hiện ra trong gương. Ông xin trụ trì bảo tôi cho ông xem, tôi vẫn từ chối và ông chửi thề.
-Thế nào ?
-Ông ta dùng những từ khó nghe, ám chỉ phần kín của cơ thể.
-Chắc là thầy giận lắm.
-Đúng vậy. Và tôi thề trước mặt trụ trì là không bao giờ dùng gương thần nữa. Và tôi ném nó xuống sông Chao Phẩy với hình ông Buôn Chải trong đó. Từ đó tôi từ bỏ làm thầy bói.
-Ông Buôn Chảo còn sống không ?
-Mặc kệ ổng. Tôi không trách gì ổng. Đó là cái nghiệp của ổng. Về sau có người cho tôi biết là ông bị tù vì ăn cắp vàng của Campuchia.
-Khi giận thầy có niệm giận không ?
-Lúc đó tôi không niệm vì tôi không biết. Sau khi học Thiền Minh Sát với ông tăng trong rừng thì tôi mới biết. Do đó lúc ấy tôi không kiểm soát được sự giận dữ. Nếu tôi là một người thường tôi có lẽ đã là sát nhân. Ông có thấy lợi khi làm tăng không ?
-Ông Buôn Chảo thật là một người xấu. Người Campuchia vì loạn lạc phải trốn đến đây mang theo vật quý. Ông ta nỡ nào chiếm đoạt ?
-Xin đừng nói xấu ông ta nữa. Ông ta đã trả quả. Nghiệp quả sẽ cho trái đúng lúc. Ông ta đã chửi tôi.
Trụ trì mỉm cười, chuyện này làm thương tổn ông nhưng đã trở thành một kỷ niệm. Không có gì tồn tại mãi, không có gì nên bám vào.
-Nếu con muốn học phép của Lương Phổ Sứ thì thầy có dạy con không ?
-Tôi không biết tìm ổng ở đâu. Ổng đã chết rồi.
-Thật đáng thương. Con có thể học từ thầy không ?
-Để làm gì ? Phép này không trừ khổ được và tôi không thể dạy ai. Tôi chỉ dạy Thiền Minh Sát, bùa yêu cũng vô dụng.
-Thầy cũng học làm bùa yêu sao ?
-Phải tôi học cả thần thông chính và tà, nhưng nay thì bỏ cả, chỉ còn Thiền Minh Sát thôi.
-Sao thầy học bùa yêu ?
-Còn phải hỏi, tôi muốn được yêu.
-Những người yêu thầy đâu ?
-Ông phải thấy các cô gái tranh nhau dâng đồ ăn cho tôi.
-Tại sao bây giờ không có nữa ?
-Vì tôi không chịu cởi áo, họ dần dần bỏ đi từng người một, họ đi lấy chồng cả rồi. Những cụ già ở bên kia sông muốn tôi thành con rể họ.
Ông chỉ sang dãy nhà bên kia sông.
-Thưa thầy, họ định làm gì ?
-Họ mời tôi đến nhà, mong tôi sẽ cua con gái họ. Nhưng tôi biết ý định nên không đến.
-Có bao giờ thầy cởi áo không ?
-Không bao giờ. Tôi đã làm tăng lâu năm.
-Không chắc chắn có phải không ? Thầy chỉ mới 50, trụ trì Cứ 62 còn nghĩ đến.
-Đó là ổng, không phải là tôi. Nếu tôi có ý định cởi áo thì tôi đã làm từ nhiều năm trước, khi tôi còn trẻ.
-Ông Côi nói khi còn trẻ thầy rất đẹp trai và phải dùng thuốc để bớt hấp dẫn có phải không ?
-Ông có tin không ?
-Không, nhưng con muốn nghe từ miệng thầy.
-Tại sao ? Chỉ là vô ích thôi.
-Con muốn cởi áo, thưa thầy.
-Càng muốn càng không được.
-Vậy thì thôi.
-Vậy là tốt ! Tôi cầu nguyện là ông giữ được như thế. Làm tăng là một việc cao quý, sao ông muốn bỏ để tạo nghiệp xấu.
-Thưa thầy, ngay cả những ông tăng xấu hơn con cũng cởi áo.
-Nhưng cũng có người đẹp trai hơn mà không bỏ, tôi chẳng hạn.
-Đó là chuyện của thầy, không phải của con.
-Tại sao ông muốn cởi áo ? Tại sao ông lại muốn kiếm gông quàng cổ. Một đời sống vợ chồng rất khổ.
-Thầy chưa cưới vợ sao biết là khổ ?
-Ông không phải là tôi sao ông biết là tôi không biết ?
-Con xin hàng. Sao con phải cãi nhau với thầy chứ ?
-Đây không phải là một sự đầu hàng; Bảo Hy chúng ta cần biện luận một cách đứng đắn. Đời sống hôn nhân rất khổ. Đúng là tôi độc thân trong đời này, nhưng các đời quá khứ tôi đã lấy vợ nhiều lần. Như tôi đã nói với ông, ông đã đi theo đường thánh, sao còn đổi ý ?
Lời trụ trì làm đệ tử thấy rõ sự thật. Ông không biết tại sao ông có ý muốn cởi áo khi đã quyết định tu hành. Nghi ngờ nổi lên, ông hỏi :
-Con không biết tại sao con có ý nghĩ cởi áo và cưới vợ ? Điều này làm con trăn trở, cái gì xui nên thưa thầy ?
-Điều đó tùy thuộc vào nhân quả. Ông không biết rằng ông đương tu tập tốt sao ? Khi một người làm tốt luôn luôn có trở ngại.
-Trở ngại này khi ta làm tốt sao ?
-Đúng vậy! Ông phải vượt nó để được điều tốt nhất. Ngũ Cái là :
  1. -Tham dâm
  2. -Sân khuể
  3. -Thụy miên
  4. -Trạo hối
  5. -Nghi pháp.
-Nhưng sao Ngũ Cái chỉ tấn công khi ta thực tập. Khi chúng ta không thực tập thì chúng ở đâu ?
-Chúng dính vào tâm ta. Khi chúng ta làm tốt, chúng sẽ cản trở ta. Do đó chúng ta phải trừ chúng.
-Nhưng thầy thường nói “Nếu không có trở ngại thì không tu được tốt” có phải không ?
-Phải.
Bảo Hy thấy hạnh phúc hơn, nhưng ông hãy còn vài ngờ vực, ông hỏi Pháp Hư :
-Có thật là thầy có thuốc làm giảm đẹp không ?
-Nếu tôi có, ông định làm gì ?
-Con muốn dùng, thưa thầy.
Nghe thấy lời đó, trụ trì nhìn mặt học trò :
-Mặt ông không cần thuốc.
-Đó là lời ông Côi nói, sao thầy cũng nói vậy ? Con không có ý đó. Con biết là con sinh ra đã xấu. Nhưng con muốn xấu hơn với thuốc của thầy, do đó không ai muốn cưới con. Do đó sắc dục không tấn công con nữa.
-Không cần phải dùng thuốc. Nếu ông tỉnh thức mọi lúc thì sắc dục không có cơ hội tấn công ông. Ông phải vượt qua nó bằng nội dược chứ không phải là ngoại dược.
-Vâng, thưa thầy con đã rõ. Con sẽ tập ở phòng con và sẽ vượt qua. Cám ơn thầy đã chỉ con con đường phải.
Ông chào Pháp Hư và trở về phòng trong lòng vui vẻ.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000