Chương IX

21 Tháng Năm 201410:38 CH(Xem: 7856)
Tiếng chuông tu viện đã dứt lúc 4 giờ nhưng tiếng chó sủa không dứt, và trở thành những tiếng tru gần một tiếng đồng hồ. Thầy hiệu trưởng tập thiền hành và niệm nhiều lần “nghe” nhưng cảm thấy bực bội. Có lẽ vì chó tru nhiều hơn thường ngày. Ông nghĩ thầm : Có lẽ chúng biết là hôm nay là ngày lễ. Ông thiền hành một giờ đồng hồ và sửa soạn ngồi thiền thì một ông tăng già đi tới. Mặc dầu bóng đèn 40 watt không sáng bằng đèn neon nhưng cũng cho thấy ông tăng vào khoảng 70 tuổi, rất gầy, ốm yếu, mặc áo cà sa cũ rích, dường như rẻ rách. Ông tăng già nhìn thẳng vào thầy hiệu trưởng. Khi ông lại gần, hiệu trưởng Si thấy ông không đi mà lướt trên sàn. Sự tỉnh thức cho ông biết rằng người đến từ một thế giới khác. Quay lại nhìn 2 thầy giáo thì ông thấy họ đang tập thiền hành. Nhìn thấy bạn đã thức, ông bớt sợ và hỏi :
-Ông là ai ? Làm gì ở đây ?
-Tôi là một ông tăng ở đây, tên Lương Đả Phong.
-Sao ông không đi họp, hôm nay là ngày lễ mà ?
-Đừng sợ ! Tôi không đến hại ông. Tôi chết đã 10 năm rồi, nhưng tôi vẫn ở đây.
Một làn sóng sợ hãi lướt qua thầy hiệu trưởng khi nghe được lời này, cố hết can đảm ông hỏi :
-Sao ông lại ở đây ?
-Tôi xin bố thí. Bao nhiêu năm nay tôi bị đói khát, rét mướt. Làm ơn bảo Pháp Hư tôi cần có một cái áo cà sa. Sau khi thiền ông hãy truyền hạnh phúc cho Lương Đả Phong, do đó tôi sẽ được sinh vào một kiếp khá hơn. Tôi đã ở đây hơn 10 năm rồi để trả cho hết nghiệp xấu.
-Lúc sinh thời ông không tập Thiền Minh Sát, nên bây giờ ông mới khổ vậy ?
-Pháp Hư có bảo tôi, nhưng tôi không tin. Tôi quá kiêu ngạo nên trở thành quỷ đói.
-Quỷ đói ? Nhưng ông không giống thế ! Khi tôi còn bé mẹ tôi tả cho tôi nghe quỷ đói dài và cao như cây cau, miệng nhỏ như lỗ kim, tay to như tầu cau, chẳng lẽ bà nói dối tôi ?
-Không ! Có nhiều loại quỷ đói. Tôi thuộc loại sống nhờ người cúng dường. Vì thế tôi mới đến nhờ ông, xin ông thương tôi.
-Nếu thế tôi sẽ chuyển hạnh phúc đến ông mỗi khi tôi thiền xong. Tên ông là Lương Đả Phong có phải không ?
-Vâng cảm ơn ông. Mong ông tu hành tốt. Đây có lẽ là con đường tốt nhất cho loài người. Tôi vẫn tiếc là khi còn sống đã phí phạm trong những thú vui cảm giác không mục đích. Cho nên ngày nay phải chịu khổ. Đừng làm như tôi. Nếu tôi lại được sinh làm người, tôi sẽ tập Thiền Minh Sát cả đời. Thôi, đây là lúc phải đi. Vĩnh biệt.
Với lời nói đó, hình bóng đó bay mất cùng lúc bình minh ló dạng. Tiếng chó tru ngừng ngay.
-Ông có bị sốt không sao lại lẩm bẩm một mình thế ?
-Tôi nói chuyện với Lương Đả Phong, một ông sư già, ông có thấy không ?
-Tôi không thấy gì cả; ông không tin thì hỏi ông Rô.
-Có, tôi thấy ông lẩm bẩm một mình. Ông có sao không ?
-Không, tôi không sao cả. Tôi muốn gặp trụ trì. Hãy đi với tôi.
Ông Bốn nhìn đồng hồ và nói :
-Bây giờ là 5:30, nửa giờ nữa trụ trì sẽ tới giảng đường. Chúng ta hãy tập cho qua giờ.
-Nhưng các ông đều nghe tiếng chó tru phải không ? Chúng tru cả tiếng đồng hồ ?
-Ông nói gì thế ? Chúng chỉ tru chừng 5 phút thôi mà !
Thầy hiệu trưởng quyết định không bảo bạn mà chỉ nói với trụ trì :
-Vậy các ông có đi không ?
-Được rồi, chúng tôi tập ngồi thiền ở đó.
3 vị thầy giáo đến phòng trụ trì. Trời lạnh nhưng trong lòng thầy hiệu trưởng thì nóng như lửa, ông muốn gặp Pháp Hư càng nhanh càng tốt. Pháp Hư kinh ngạc khi thấy 3 ông thầy giáo, ông tưởng họ đến để từ biệt. Ông mời họ ăn sáng trước khi đi.
-Chúng con không phải đến từ biệt. Con có một vấn đề. Xin lỗi thầy đã đến quá sớm.
-Vấn đề gì ? Thấy ông lo lắng, ông có sao không ?
-Thưa thầy trong tu viện này có ông tăng nào tên là Lương Đả Phong không ?
-Có, nhưng ông ta đã mất 10 năm rồi. Ông ta là một thiếu tá cảnh sát. Về hưu rồi mới xuống tóc. Ông biết ông ta hay sao ?
-Thưa thầy không. Con mới gặp ông ta sáng nay lúc 5 giờ sáng.
Và ông kể lại cho trụ trì nghe câu chuyện.
-Thật xấu hổ khi một tăng sĩ xin một người thường bố thí. Ông có thấy là vị tăng này chịu khổ vì sao lãng không ? Ông ta là một vị tăng cứng đầu, tôi đã cảnh cáo rồi mà ổng không chịu nghe. Ông ta xin áo cà sa, sao ông ta không xin thẳng với tôi ? Bây giờ các ông hãy trở về giảng đường và tập thiền, ăn sáng, rồi trở lại đây, chúng ta sẽ bàn luận thêm.
Ba ông giáo trở về giảng đường. Không ai dám nhắc tên Lương Đả Phong vì họ sợ ông lại xuất hiện. Trời hãy còn tối, mặt trời còn chưa mọc và người ta không nhìn thấy nhau.
Pháp Hư vừa ăn sáng xong thì hiệu trưởng và 2 ông giáo tới.
Mỗi người có một túi xách quần áo, tỏ rằng họ sẵn sàng đi về. Trụ trì đùa :
-Các ông nên ở thêm một đêm nữa.
-Chúng con không thể.
-Sao không ? Các ông có thể được Lương Đả Phong cho trúng số.
Ông Rô và ông Bốn có vẻ chú ý, ông Bốn nói :
-Con muốn trúng số, nhưng nếu trúng con sẽ chết mất.
Thầy hiệu trưởng hỏi :
-Thầy có định bố thí cà sa cho Lương Đã Phong không ?
-Ồ, tôi gần quên mất. Làm ơn hiểu rằng tôi sẽ cho ông một bộ cà sa để ông cho một ông tăng đã tập Thiền Minh Sát. Nếu ông ta không tập xin đừng cho ông ta.
-Sao thầy chỉ cho ông tăng nào có tập thiền ?
-Bởi vì chỉ ông tăng tập Thiền Minh Sát mới truyền được hạnh phúc. Vài ông tăng cũng không biết làm sao truyền ! Lương Đả Phong chẳng hạn. Ông ta làm tăng 10 năm rồi, nhưng khi được mời đi tụng kinh ông ta chỉ mấp máy môi. Đừng nói với ai về loại sư này.
Rồi ông nhấc một chiếc cà sa lên và trao cho ông hiệu trưởng.
-Ông đừng giữ nó, vì ông sẽ bố thí trong chốc lát. Bây giờ tôi giúp ông chuyển hạnh phúc đến Lương Đả Phong. Và ông ta sẽ được tái sinh trong một cảnh giới tốt hơn. Nếu ông không nói thì tôi cũng không biết là ông ta đã thành quỷ đói.
Ông Rô hỏi :
-Sao thầy đắc “cảm thọ” mà lại không biết ?
-Rõ ràng là ông không rõ đắc “cảm thọ”. Tôi rất vui là ông hỏi, do đó tôi có cơ hội giảng dạy cho ông. Đúng là tôi đã đắc “cảm thọ”, nhưng không có nghĩa là tôi “cảm thọ” hết mọi lúc. Nếu tôi làm thế sẽ rất rối loạn, tôi sẽ bận rộn, người này làm việc này, người kia làm việc nọ. Tôi sẽ không có thời giờ để làm việc khác nữa. Nên nhớ rằng khi “cảm thọ” thì tâm phải chú ý lắm. Chẳng hạn tôi đang nói chuyện với ông, tôi chỉ coi ông như những người khác. Nếu muốn biết ông nghĩ gì tôi phải “cảm thọ”, ông có hiểu không ?
-Vâng, những người tập Thiền Minh Sát có đắc “cảm thọ” cả không ?
-Không. Có người không. Chẳng hạn không phải sinh viên nào cũng đậu cử nhân với cấp danh dự có phải không ?
-Không, thưa thầy.
-Cũng thế, những người tập Thiền Minh Sát đắc “cảm thọ” chỉ là phó sản mà thôi, không phải là mục đích. Vào thời Đức Phật còn tại thế có một bà vãi tên là Upalavanna. Bà là một vị A-La-Hán và có thần thông như Mục Kiền Liên. Nhưng bà bị hiếp bởi một chàng trai trẻ tên là Nanda, vì nghiệp của bà trong quá khứ. Bà vào phòng để nghỉ vì mệt mỏi, Nanda nấp dưới gậm giường bò ra và hiếp bà. Do đó, ông thấy không nếu tâm không tập trung thì thần thông không thi hành được. Do đó Lương Đả Phong không hiện ra với tôi nên tôi không biết. Có phải ông ta là quỷ đói không ?
-Dạ, có mấy loại quỷ đói, thưa thầy ?
-Có 4 loại :
  1. -Những người sống nhờ bố thí của người khác,
  2. -Những người khổ vì đói,
  3. -Những người khổ vì lửa,
  4. -Quỷ đói.
Ông muốn loại nào, ông Rô ?
-Thưa thầy, con không muốn loại nào cả.
Ông Bốn hỏi :
-Nghiệp lực nào khiến làm quỷ đói ?
-Lòng tham. Lương Đả Phong đã lấy những đồ vật từ tu viện để dùng cho mình. Đức Phật đã nói : Những người tham lam sẽ tái sinh vào quỷ đói hay ma quỷ. Vì lẽ đó khi chết tâm ông phải loại trừ những nhơ bẩn để được tái sinh trong những kiếp sung sướng. Nếu tâm ông đầy lòng tham thì ông sẽ tái sinh vào ngã quỷ hoắc ma quỷ. Nếu sân hận ông sẽ vào địa ngục, nếu si ông sẽ tái sinh vào súc sinh. Nếu ông sắp chết ông hãy làm sạch tâm. Tôi có một chuyện các ông có muốn nghe không ?
-Vâng, thưa thầy.
-Có một ông tăng, tôi không muốn nêu tên. Khi chết ông giữ chừng 100 bộ cà sa trong tủ, ông giữ gìn những bộ áo này và không cho ai cả. Ông định sẽ đem cho vào ngày ông 80 tuổi. Nhưng không may là ông chết lúc mới 75 tuổi và sinh làm quỷ đói.
-Thưa thầy, sao thầy biết là ông tái sinh vào quỷ đói ?
-Ông ta bảo tôi. Ông ta một hôm hiện đến với tôi, cũng như Lương Đả Phong đã hiện ra với thầy hiệu trưởng. Có điều là tệ hại hơn vì ông ta trần truồng. Ông ta nói : Pháp Hư, hãy giúp tôi. Tôi lạnh lắm. Trong lễ hỏa thiêu hãy phân phát những áo cà sa trong tủ áo của tôi và những người dự lễ hãy truyền hạnh phúc cho tôi. Đêm đó ông hiện ra cám ơn tôi, ông mặc một bộ cà sa mới và có vẻ sung sướng. Các ông thấy không, tỉnh thức đã đưa đến nhiều điều tốt lành.
-Vâng, thưa thầy.
Rồi thầy hiệu trưởng nói :
-Chúng con xin từ biệt thầy, cảm ơn những gì thầy đã lo cho chúng con cả về vật chất lẫn tinh thần khi ở đây. Là nhà giáo chúng con sẽ truyền đạt những kiến thức này cho học sinh, và họ sẽ trở nên những người tốt, những công dân tốt cho đất nước. Sau hết, con muốn nói rằng, chúng con không có gì để đền đáp lại công ơn của thầy trừ một số tiền nhỏ để thầy mua thực phẩm cho các người tu tập.
Rồi ông trao một phong bì cho Pháp Hư.
-Tôi khen ngợi quý thầy về những hạnh phúc mà quý thầy đã nhận được. Chúc quý thầy về nhà bình yên và tập Thiền Minh Sát hàng ngày. Một trong các thầy sẽ trúng số. Số này đã được mua rồi. Nếu có thể, tôi xin các thầy hãy bỏ mua số vì đó là cờ bạc.
Ba ông giáo đã mua số, ông nào cũng nghĩ mình là người may mắn. Ông Si quyết định sẽ bỏ mua số dù có trúng hay không. Tập Thiền Minh Sát còn hơn là trúng số.
Ngày hôm sau Pháp Hư tỉnh dạy và tập Thiền Minh Sát 2 giờ như mọi ngày và truyền hạnh phúc tới Lương Đả Phong như đã hứa với thầy hiệu trưởng. Ông mở mắt ra và thấy Lương Đả Phong ngồi trước mặt.
-Tôi đến để cám ơn. Nay tôi rất hạnh phúc.
-Thật là tốt, ông đã tới. Tôi có chuyện muốn nói.
-Cứ nói đi ! Tôi xin theo, lúc trước vì không nghe lời, nên tôi phải chịu khổ.
-Điều tôi muốn hỏi là tại sao ông không hỏi tôi, mà lại nhờ thầy hiệu trưởng ? Có phải ông không biết xấu hổ khi xin sự bố thí từ một người thường ? Tôi không trách ông nếu ông xin một ông tăng khác.
-Tôi sợ ông không tha thứ cho tôi. Lý do khác là tôi muốn rửa sạch nghiệp xấu, ông đã dạy tôi “Không ai có thể rửa sạch tội lỗi của người khác “, do đó tôi không đến hỏi ông.
-Đúng vậy, nhưng cuối cùng tôi đã làm ông được nhẹ tội rồi.
-Và tội đã được giảm nhẹ. Tôi nợ lòng nhân ái của ông. Nếu tôi được tái sinh làm người, tôi sẽ tập Thiền Minh Sát suốt đời. Tôi đã hiểu rằng quay trong vòng sinh tử luân hồi là khổ lớn nhất. Bây giờ là lúc tôi phải đi. Cám ơn rất nhiều về chiếc áo cà sa tôi đang mặc.
Nói rồi ông quỳ lạy năm vóc sát đất và biến vào ánh sáng mờ nhạt của bình minh ló dạng.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn