- Lời Mở Đầu
- Nguyên Do Nào Khiến Tôi Niệm Phật
- Ý Nghĩa Tu Hành
- Ý Nghĩa Bí Mật Của Câu A Di Đà
- Muốn Được Nhất Tâm Không Tu Xen Tạp
- Niệm Phật Cách Nào Để Được Nhất Tâm
- Phát Tâm Bồ Đề
- Những Dấu Hiệu Trước Khi Được Nhất Tâm
- Những Dấu Hiệu Khi Được Nhất Tâm
- Biến Chuyển Sau Khi Được Nhất Tâm
- Giải Tỏa Ba Nghi Vấn
- Cảnh Giới Nội Tâm
- Đánh Đuổi Tâm Ma
- Không Niệm
- Ý Nghĩa Diệu Âm
- Ý Nghĩa Câu “Nhất Tâm Bất Loạn”
- Tại Sao Người Tu Lưu Lại Xá Lợi
- Niệm Phật Đại Thừa
- Đại Nguyện Thứ Mười Tám
- Đạo Phật Không Phải Là Tôn Giáo
- Hiểu Lầm Cúng Dường Và Lễ Bái
- Hiểu Lầm Hai Chữ Buông Xả
- Hiểu Lầm Hai Chữ Thanh Tịnh
- Ý Nghĩa Thời Gian
- Niệm Phật Không Làm Mất Thời Gian Sinh Hoạt
- Nuối Tiếc
- Cách Niệm Phật Chung Với Con
- Niệm Phật thế
- Tự Quy Y Với Phật
- Bố Thí Là Niềm Hạnh Phúc Vô Biên
- Hiểu Lầm Trí Tuệ Của Phật
- Hiểu Lầm Lòng Từ Bi Của Phật
- An Phận Là Tự Tại
- Cứu Thần Thức
- Cảnh Giác
- Tại Sao Niệm Phật Mà Vẫn Còn Khổ?
- Tại Sao Không Di Cư Về Cõi Phật?
- Hãnh Diện Cho Phụ Nữ, Thương Cho Nam Giới
- Buồn Cho Những Chuyện Bất Công
- Ý Nghĩa Ngày Giỗ
- Thương Cho Người Đời Mâu Thuẫn
- Muốn Cứu Con Phải Dùng Tình Thương Cứng Rắn
- Xóa Tan Mặc Cảm
- Hy Sinh Không Đúng Chỗ
- Chuyển Đau Khổ Thành Bình An
- Chuyển Tuyệt Vọng Thành Hy Vọng
- Giấc Mơ Như Thật
- Chuột Biết Trả Thù
- Ba Kiếp Trong Một Đời
- Người Bị Chết
- Người Chết Thành Rắn
- Rắn Thành Người
- Tiên Bị Đọa
- Phần Kết Luận
- Chư Phật Gia Hộ
- Lá Thư Tâm Sự
- Lời Thỉnh Cầu
- Phần Nhắc Nhở Tổng Kết
- Tin Giờ Chót
- Đúng Hay Sai ?
- Nam Mô A Mi Đà Phật
- Lời chân thật
Nam Mô A Di Đà Phật
Kính gởi các bạn hữu!
(Diệu Ngọc kính gởi)
Tôi tên là Đồng Thị Ánh Tuyết, pháp danh là Diệu Ngọc. Em tôi là Diệu Ngộ (Diệu Âm) chúng tôi là chị em song sanh. Nay nghe em tôi viết một cuốn sách “Kinh nghiệm niệm Phật và những chuyện luân hồi” trong đó có kể câu chuyện luân hồi của tôi.
Trong thời gian em tôi viết cuốn sách này, hai chị em tôi rất buồn vì viên ngọc không có bằng chứng rõ ràng sẽ khó làm cho các bạn tin. Nhưng cuộc đời tôi hầu như mọi chuyện đều do ơn trên xoay chuyển và xếp đặt. Chính tôi cũng không thể nào giải thích hay diễn đạt hết sự nhiệm màu mà bản thân tôi đã trải qua, vì ngôn ngữ không đủ để giải thích. Mà dù tôi có cố gắng đi chăng nữa thì cũng khó có ai tin và sẽ cho câu chuyện của tôi là hoang đường. Nên ở đây, tôi chỉ xin chia sẻ với các bạn về sự gia hộ nhiệm màu của Chư Phật. Có một điều cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu tôi có nhân duyên may mắn gì mà luôn luôn được mẹ Quán Âm thị hiện, che chở và gia hộ cho tôi những lúc khổ đau hay tuyệt vọng.
Cũng như câu chuyện hy hữu mới đây, tôi không ngờ đã tìm lại được thầy tôi sau 30 năm xa cách, người thầy mà chị em tôi cứ ngỡ là đã vãng sanh lâu rồi, nhưng không ngờ thầy vẫn còn sống.
Ở đây tôi xin gởi đến các bạn vài hàng tâm sự, về sự ngẫu nhiên nào mà tôi tìm được thầy của tôi. Khoảng một năm qua em tôi là Diệu Ngộ (Diệu Âm) giao cho tôi làm phật sự ấn tống cuốn sách “Niệm Phật lưu Xá Lợi” của bác cư sĩ Tịnh Hải để gởi đi khắp nơi. Vì vậy trong một năm qua tôi thường lui tới nhà sách để đặt sách và lấy sách. Nhờ gởi kinh sách nên tôi có duyên quen biết với thầy Thích Thông Châu. Thầy cho tôi biết là thầy ở thiền viện Thường Chiếu ở Bà Rịa.
Có một lần chị Hai tôi dọn nhà, soạn lại một số giấy tờ và những hình ảnh trả lại cho tôi, vô tình tôi gặp lại tờ giấy quy y năm xưa, tôi thấy tên thầy tôi là Thích Giác Hạnh. Lúc đó, trong tâm tôi chợt nghĩ: “có khi nào thầy tôi còn sống mà tôi không biết?”. Sau đó có lần nói chuyện với em Thoa của tôi, tôi hỏi: “Em hay đi chùa, vậy em có bao giờ nghe thầy nào tên là Thích Giác Hạnh không?” Em tôi nói: “Có! Là ông thầy hay kể những chuyện lạ của thế kỷ 21 trong băng cassette mà em đã đưa cho chị nghe cách đây mấy năm trước”. Tôi hỏi thầy đó đang ở đâu?” Em tôi nói: “Ở Vũng Tàu, nhưng em không biết là chùa nào.” Lúc đó, tôi nghe qua trong tâm cứ nghĩ rằng là trùng tên thôi, phần gặp lúc đang có nhiều chuyện xảy ra trong gia đình nên tôi chưa nghĩ đến chuyện đi tìm thầy.
Mãi đến ngày 16 tháng 5 năm 2003, tôi bị ngã bệnh nhập viện hết 7 ngày. Trong lúc bị cơn bệnh hành hạ chán đời, bỗng nhiên tôi chợt nhớ đến thầy của tôi và cảm giác là thầy tôi vẫn còn sống, rồi lòng tôi cứ nôn
nóng mong ngày xuất viện. Sau khi xuất viện, tôi liền gọi cho thầy Thích Thông Châu, vì thầy cũng ở Bà Rịa, mong là thầy có thể giúp được tôi. Thật không ngoài ý nghĩ của tôi, thầy đã cho tôi số điện thoại của thầy Thích Giác Hạnh. Cầm số điện thoại của thầy trong tay mà lòng tôi phập phồng cảm xúc. Tôi ngập ngừng không dám gọi, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi tôi đã không còn đắn đo. Tôi gọi đến chùa, khi nghe tiếng của thầy, tôi không biết bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ xin thầy hoan hỷ nghe tôi kể về một câu chuyện cách đây 30 năm. Lúc đó thầy tôi quá bất ngờ, không nhớ được câu chuyện của 2 chị em tôi, đến khi tôi kể đến viên ngọc thì thầy liền nhớ lại và thầy kể cho tôi nghe câu chuyện năm xưa mẹ tôi dẫn 2 chị em tôi đến gặp thầy và đưa cho thầy coi viên
ngọc như thế nào. Sau khi nghe thầy thuật lại câu chuyện, tôi mừng và xúc động đến rơi nước mắt, không thể nào diễn tả bằng lời. Gặp lại thầy như gặp lại người cha thứ hai cho tôi pháp danh là Diệu Ngọc.
Sau cuộc nói chuyện với thầy, tôi cứ mong gặp được thầy để coi hình dáng thầy bây giờ ra sao. Đến khi gặp được thầy, lòng tôi cảm xúc vô bờ bến như gặp lại người cha bấy lâu xa cách. Tôi cảm thấy hạnh phúc, ấm cúng và có niềm tin, tôi có thể tâm sự cho thầy nghe những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời tôi hết mấy mươi năm. Giờ tôi mới thấm nhuần được ý nghĩa câu: “Lá rụng về cội”.
Kính thưa các bạn hữu! Mọi chuyện đều do ơn trên gia hộ. Nếu như tôi không ngã bệnh thì tôi chưa gặp lại thầy tôi. Trong thời gian nằm bệnh viện, tôi bị chích hết mũi kim này tới mũi kim khác, thân thể đau đớn, tôi cảm thấy làm người quá đau khổ. Càng đau đớn, tôi càng mong sớm được vãng sanh để được giải thoát. Trong lúc đau khổ, tự nhiên tôi ao ước được gặp lại thầy tôi dù tôi không nhớ thầy là ai. Lúc đó, trong tôi như có một sự thúc đẩy vô hình nào đó, thật là khó giải thích, khiến cho tôi cứ nôn nóng muốn đi tìm thầy.
Sau khi gặp được thầy, tôi mới biết cơn bệnh vừa qua là do ơn trên đặt để, khiến cho tôi quyết tâm phải đi tìm thầy, để thầy làm chứng cho viên ngọc và câu chuyện luân hồi của tôi. Vì chỉ có thầy mới là người duy nhất có thể làm chứng cho câu chuyện này để tâm nguyện của em tôi được tròn.
Ở đây, tôi xin thưa với các bạn hữu một điều đó là: Chư Phật và Chư Bồ Tát lúc nào cũng ở bên cạnh chúng ta, chỉ cần chúng ta niệm Phật và có lòng thành thì chúng ta sẽ cảm ứng được sự gia hộ của Chư Phật và Chư Bồ Tát.
Diệu Ngọc Kính bút. Nam Mô A Di Đà Phật.
Cảm tạ ân đức Sư Phụ
Thích Giác Hạnh
Con là Diệu Ngộ (Diệu Âm)
Nay con xin cúi đầu đãnh lễ cảm tạ
ân đức của sư phụ
đã cho con được tròn tâm nguyện và con cám ơn thầy đã đặt cho con pháp danh là Diệu Ngộ,
nhờ nhân duyên này mà con mới được ngộ đạo.
Đây là duyên phần thầy trò có sẵn
nên 30 năm sau, khi con viết cuốn sách đầu tay, chính thầy lại là người chứng minh
và dạy cho con sửa những điều sai. Con cám ơn thầy đã cho con một niềm hạnh phúc ấm áp.
Con xin sư phụ hãy giữ gìn sức khỏe trên đường đi hoằng truyền Phật Pháp. Con xin kính chào Sư Phụ
Con Diệu Ngộ (Diệu Âm) Nam Mô A Di Đà Phật
Gửi ý kiến của bạn