Chuột Biết Trả Thù

21 Tháng Năm 20145:34 SA(Xem: 18586)
Tôi vượt biên qua Thái Lan năm 1980, sau vài tháng thì chuyển qua trại tị nạn Batanan ở Philippin. Đây là một trại tị nạn rất lớn, được chia ra làm chín vùng. Mỗi một vùng có bốn dãy và có nhiều căn chung cư. Chúng tôi ở vùng sáu. Mỗi một căn chung cư đều có gác lửng và mỗi một căn đều chia ra cho bốn hoặc năm người ở. Căn của chúng tôi thì có bốn người: vợ chồng tôi và vợ chồng anh Thông. Ở đây không có cầu tiêu hay cầu tắm riêng nên phải xài chung ở công cộng. Vì vậy chúng tôi mới lấy cây ván để làm tạm một cái cầu tắm ở đằng sau nhà.

Qua mấy tháng sau, thì có một đám chuột làm ổ ở dưới gầm cầu tắm bít lại đường mương để dẫn nước thoát ra ngoài. Chúng đội đất lên làm cho miếng ván ở dưới cầu tắm bị xê dịch qua một bên. Có một hôm, tôi không biết nên đi vào để tắm. Tôi thấy miếng ván ở dưới chân bị bung lên nên tôi dùng chân để đạp nó xuống, không ngờ tôi nghe được nhiều tiếng chuột kêu chút chít ở dưới.
Tôi hốt hoảng la lên và chạy vào nhà kêu chồng tôi: “Anh à! Đi ra cầu tắm mà coi, có đám chuột đang làm ổ ở dưới cầu tắm, anh ra đánh và phá ổ của tụi nó cho em đi, nếu không em sẽ không dám xài cầu tắm đó nữa đâu.” Từ nhỏ, tôi sợ nhất là con chuột nên mỗi khi thấy chuột là tôi hét khiến ai nấy ở chung quanh tôi cũng đều phải hết hồn. Chồng tôi nghe tôi sợ và hét như vậy thì vội chạy ra ngoài để đập tụi nó.
Lúc đó, chị Thông trong nhà vội chạy ra cản lại và nói rằng: “Đừng có đập tụi nó, nếu không sẽ bị chúng nó trả thù đó”. Tôi vừa nghe đến hai chữ trả thù thì cảm thấy tức cười nên tôi vừa cười vừa nói: “Chị Thông! Chị nói cái gì mà lạ vậy? Chuột làm gì mà biết trả thù?” Chị Thông chạy lại tính bịt miệng của tôi, nhưng tôi vội tránh qua một bên vì thấy cử chỉ của chị lạ thường. Chị nói: “Lan à! Em không có ở nhà quê nên em không hiểu biết chi cả. Anh chị ở nhà quê, nên vợ chồng chị biết sự linh thiêng của mấy ông Tý.”
Khi nghe đến hai chữ ông Tý thì tôi càng tức cười đến không chịu nổi nên nói rằng: “Ông Tý cái gì mà ông Tý. Xưa nay, em chỉ nghe người ta gọi là mấy con chuột thôi. Bây giờ tụi nó làm em sợ, em chỉ kêu chồng em đánh và phá ổ của nó để tụi nó sợ mà dọn đi chỗ khác. Em đâu có kêu chồng em giết tụi nó đâu mà chị sợ là tụi nó trả thù.”
Chị Thông nói: “Đừng có đánh ông Tý mà phải xin mấy ông dọn đi đừng có phá mình.” Rồi chị nói tiếp: “Ở dưới quê chị mỗi năm tới mùa lúa, dân chúng phải làm lễ để cúng tế ông Tý. Nếu không, sẽ bị mấy ông
Tý phá hết mùa màng, dân chúng sẽ bị đói.” Tôi nghe qua thấy vô lý nên không tin, tôi tưởng chị hù tôi nên càng tức giận và nói: “Chị đừng có hù em, em không sợ tụi nó đâu. Bây giờ, em kêu chồng em ra đập tụi nó, nếu như tụi nó có linh tánh hiểu được tiếng người thì về đây trả thù em đi, lúc đó em mới tin là ông Tý có linh tánh.” Chị Thông nghe tôi nói như vậy thì chị tức giận và nói: “Được! Để chị coi Lan bị trả thù bằng cách nào.” Sau đó, chồng tôi ra phá ổ của tụi nó tan tành, chúng bỏ chạy tứ tung.
Đến tối, sau khi tắm rửa xong tôi giặt đồ. Hôm đó, tôi giặt bốn bộ đồ: hai bộ của chồng tôi và hai bộ của tôi. Trong lúc phơi đồ tôi nghĩ thầm: “Phơi quần áo của chồng tôi hai đầu, còn quần áo của tôi thì phơi ở giữa.” Vì chị Thông nói chỉ có tôi bị trả thù thôi, bởi chính tôi kêu chồng tôi phá và chính tôi thách thức chúng.
Cả buổi chiều tối hôm đó, lòng tôi cứ hoang mang lo sợ vì lời nói chắc chắn của chị Thông làm cho tôi không được yên. Sau khi phơi đồ xong tôi vào nhà, loay hoay một hồi rồi tới giờ, ai nấy cũng đi ngủ còn riêng tôi thì cứ thấy lo ở trong lòng. Sau đó, tôi tự nhủ thầm với mình rằng làm gì có chuyện chuột trả thù? Xưa nay mình chỉ nghe có rắn trả thù thôi. Thế rồi tôi ngủ thiếp hồi nào không hay.
Mãi tới gần sáng thì bổng nhiên tôi nghe được nhiều tiếng chuột kêu chút chít, tôi hốt hoảng giựt mình thức dậy thì thấy có một đám chuột từ trong mùng của tôi đang chạy ra. Tôi sợ hãi la lên, làm cho cả nhà ai nấy cũng giựt mình thức dậy. Lúc đó, vợ chồng tôi thì ở trên gác, còn anh chị Thông thì ở dưới nhà.
Anh chị Thông nghe tôi hét như vậy thì vội hỏi lớn: “Lan! Có phải em bị mấy ông Tý trả thù không?” Lúc đó, tôi sợ quá nên khóc, rồi bổng nhiên tôi cảm thấy mười ngón chân của tôi đau nhức. Tôi vội nhìn xuống, thật không thể tưởng tượng được mười đầu ngón chân của tôi đều bị chúng cắn tới rớm máu. Tôi biết đây là một chuyện trả thù có thật. Tôi vội chạy xuống nhà dưới cầu cứu chị Thông giúp đỡ.
Anh chị Thông nói: “Lan đi coi lại quần áo coi mấy ông Tý có cắn không?” Tôi vội chạy ra nhà sau thì choáng váng cả mặt mày vì quần áo của tôi đều bị chúng cắn nát, không còn một chỗ nào dù là nhỏ bằng đốt ngón tay. Một điều kỳ lạ là quần áo của tôi không bị xê dịch vẫn treo ngay thẳng. Tôi không hiểu chúng leo lên cắn bằng cách nào, vì nếu chúng kéo xuống đất cắn nát thì tôi đỡ sợ. Đằng này quần áo của tôi phơi hoàn toàn không bị xê dịch một chút nào cả, còn quần áo của chồng tôi thì còn nguyên vẹn không bị cắn nát.

Sau đó tôi vội chạy lên gác, nhìn thấy thùng quần áo của tôi không bị mở ra, trong bụng cũng cảm thấy yên tâm một chút. Nhưng vì lo nên tôi mở ra để xem thử, không ngờ tôi chết điếng cả người vì quần áo của tôi vẫn xếp ngay thẳng không một chút xê dịch. Vậy mà tất cả quần áo của tôi đều bị chúng cắn nát không còn một cái nào, còn quần áo của chồng tôi thì vẫn còn nguyên. Trong khi chỉ còn mấy ngày nữa là tôi phải đi Mỹ, vậy mà tôi không còn bộ nào để mặc. Lúc đó, tôi không dám giận mà chỉ có sợ hãi. Tôi sợ là vì chúng nó có linh tánh hiểu được tiếng người. Sau dó, tôi vội chạy xuống nhà dưới để kêu chị Thông giúp đỡ.
Anh chị dạy tôi đi mua trái cây, nến nhang đặt lên một cái bàn nhỏ để ở đằng sau nhà. Chị dạy sao, tôi làm vậy. Sau khi đốt nhang xong, tôi nói: “Thưa ông Tý, tôi ngu muội không biết ông Tý có linh tánh. Bây giờ tôi xin lỗi mong ông Tý bỏ qua cho, tôi không dám đụng chạm đến mấy ông nữa.” Sau khi xin lỗi xong tôi vẫn còn lo nên hỏi chị Thông: “Chị Thông ơi! Chị có chắc là ông Tý không trả thù em nữa không?” Chị Thông nói: “Chắc chắn là không”. Sau đó, chúng nó không còn phá tôi nữa.
Qua câu chuyện đó cho tôi hiểu được những con vật nhỏ chúng cũng có linh tánh. Từ đó, dù là nhỏ như kiến, nhện tôi đều không dám giết mà chỉ có nói chuyện hoặc năn nỉ chúng đi nơi khác và ráng ở sạch sẽ để chúng không tới làm phiền. Lỡ thấy chúng trong nhà thì tôi kiếm cách đem chúng nó ra ngoài chớ không dám giết vì thấy chúng nó tội nghiệp quá. (Tôi viết bài này là để chứng minh súc vật cũng có linh tính, không phải khuyến khích quý bạn cúng tế ông Tý, xin quý bạn chớ có hiểu lầm).
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000