Giấc Mơ Như Thật

21 Tháng Năm 20145:34 SA(Xem: 8901)
Ngày 25-11-02, tôi nằm mộng thấy một giấc mơ kỳ lạ. Tuy nói là giấc mơ nhưng y như thật. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đi ngang qua một căn nhà lớn có hai tầng. Từ xa tôi đã nghe được tiếng của đông người vui cười nói chuyện.
Trong đầu tôi lúc đó nghĩ rằng: hôm nay là ngày lễ Tạ Ơn nên bà con hội họp ăn uống vui cười. Khi đi gần đến căn nhà đó, tôi nhìn vào thì thấy rất đông người họ đang vui cười ăn uống xôn xao. Tôi nhìn lên tầng trên thì thấy khoảng mấy trăm đứa bé khoảng 3-4 tuổi không mặc quần áo, chúng toàn màu trắng; chúng đi lủi thủi. Chung quanh căn nhà đó vẫn còn nhiều đứa bé từ các nơi khác đang đi đến.
Tôi đứng lại nhìn những người ăn mừng ở dưới, rồi lại nhìn đám trẻ con đang âm thầm tựu họp ở trên. Lúc đó, tôi thắc mắc nên hỏi mấy người đi qua đường. Tôi hỏi: “Mấy anh mấy chị có biết chủ nhà đó là ai không? Tại sao trên lầu có nhiều con nít quá vậy?” Họ đều nói với tôi rằng: “Đâu có thấy đứa con nít nào đâu”. Tôi cứ nói với họ rằng “Có nhiều lắm”. Họ nói, “không có ai hết,” rồi họ bỏ đi. Lúc đó, tôi nghĩ thầm không lẽ đám con nít này là ma nên không ai thấy? Rồi tôi lại nghĩ: thôi mình đi về ngày mai trở lại nói cho ông bà chủ nhà đó biết về chuyện đám con nít tựu họp ở trên lầu.
Ngày hôm sau tôi đến căn nhà đó. Vừa tới trước cửa nhà thì tôi thấy có mấy người đang dọn dẹp bàn ghế. Tôi gặp một người đàn bà, tôi đoán bà ta là chủ nhà nên định bước vào để nói cho bà ta nghe. Lúc đó, tôi chưa kịp nói gì thì bà ta cứ ngó ra ngoài cửa, tôi cũng quay đầu nhìn theo. Tôi thấy có một người đàn ông mình người mặt thú đang lấp ló. Tôi chưa kịp thắc mắc thì người đàn ông đó chạy tới trước mặt, đưa cho tôi một lá thơ và đứng đó chờ tôi mở ra xem. Tôi chưa kịp mở ra xem thì bà chủ nhà đó chạy lại giựt lá thơ trên tay của tôi rồi mở ra xem. Trong lúc mở ra xem thì bà ta cũng lịch sự cho tôi xem chung.
 
Trong lá thơ đó có ba tờ, hai tờ thì có chữ như xé ra từ một tờ báo nào đó, còn một tờ thì có hình. Lúc đó, tôi không để ý đọc hai tờ giấy có chữ, mà tôi chỉ để ý coi tờ giấy có hình thôi. Khi tôi nhìn vào thì bỗng nhiên tờ giấy hình đó biến thành một màn ảnh lớn cho tôi xem. Tôi thấy hai bên đường có nhiều người đang bày bán đủ loại thịt heo bò, gà vịt. Con nào cũng bị giết làm lông sạch sẽ còn nguyên chưa bị chặt ra.
Lúc đó, có một đám người từ đâu đi tới định mua thịt chúng để ăn. Tự nhiên tôi thấy mỗi một con vật đều xuất ra một bóng người ở truồng. Chúng đồng loạt ngồi dậy và đứng lên thành cả đám có cả: già trẻ, nam nữ (họ toàn là màu trắng); họ giận dữ rượt đám người định mua thịt của họ để ăn. Thế là người mua lẫn người rượt chạy tứ tung.
Sau khi thức dậy tôi thật là đau lòng, vì tôi hiểu được các vong hồn con nít đang tựu họp ở trên lầu đó chính là các vong hồn của những con gà tây bị giết trong dịp lễ Tạ Ơn của nước Mỹ (đây là sự thật không phải là tưởng tượng).
Ở nước Mỹ, mỗi năm có một ngày lễ Tạ Ơn và họ coi lễ này rất lớn gần bằng với lễ Noel. Tới ngày lễ Tạ Ơn thì họ đều tụ họp gia đình. Dù con cái ở đâu xa cũng phải về ăn mừng ngày lễ Tạ Ơn. Nhà nào ai nấy cũng đều ăn gà tây vì đây là phong tục của ngày lễ. Trước ngày lễ Tạ Ơn mấy tháng ở các nông trại họ phải bận rộn ngày đêm nuôi gà, giết gà, đông lạnh, chuyên chở để kịp cung cấp gà tây cho toàn nước Mỹ. Ngày lễ Tạ Ơn này quá ư là tàn nhẫn, là một ngày sát sanh thảm khốc.
Mỗi năm đến ngày lễ Tạ Ơn, cả nước Mỹ ai nấy cũng đều ăn uống no nê vui vẻ. Có ai nghe được tiếng than khóc, của bao nhiêu triệu vong hồn con gà tây đang bơ vơ, lạnh lẽo, oán hận và đau đớn? Không chừng trong những vong hồn đó có biết bao nhiêu là ông bà cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp của chúng ta. Gieo thù hận thì chuốc lấy diệt vong. Mỗi một năm vào ngày lễ Tạ Ơn ở trên nước Mỹ đã có biết bao nhiêu người bị chết: lớp vì ăn gà tây bị trúng độc, lớp bị tai nạn xe cộ vì ăn nhậu quá chén. Tôi thật là không hiểu hai chữ “Tạ Ơn” đối với họ có ý nghĩa như thế nào? Tôi chỉ thấy là một ngày đen tối sát hại vô số thú vật lẫn con người.
Còn một chuyện lạ là tại sao người đàn ông mặt thú đó lại đưa cho tôi một lá thơ? Không lẽ ông ta muốn cho tôi biết thú là người, người sẽ thành thú? Đúng như lời Phật dạy ở trong kinh. Phật nói: “Súc vật là người đầu thai. Chúng có linh tánh và Phật tánh, vì nghiệp tội của kiếp trước nên kiếp này mới bị mang thân thú để trả.” Phật nói: “Trong đám súc sanh đó đều là cha mẹ, anh em và con cháu nhiều đời nhiều kiếp của chúng ta.”
Tôi thấy lời Phật dạy là vạn lần chân thật. Chẳng qua, chúng ta không dám nhìn vào sự thật. Trong chúng ta cũng có rất nhiều người đã nghe được những chuyện người đầu thai làm thú, trong bút ký lẫn chuyện hiện tại của thế gian. Có một số chúng ta không thấy tận mắt nên không tin. Hoặc giả là tin nhưng lại sợ không còn được ăn ngon, hưởng thụ nên tự mình lừa dối lương tâm của chính mình.
Chúng ta hãy bình tâm và lấy lương tâm của mình để mà tìm hiểu lại xem. Mấy con thú vật đó nó cũng có đủ bộ phận, máu đỏ giống như chúng ta, chúng chỉ khác ở chỗ là hình dạng bên ngoài, còn tất cả đều là giống như chúng ta. Chúng cũng biết thương yêu, giao hợp, mang nặng, đẻ đau và bảo vệ con của chúng. Khi bị đuổi giết, chúng hoảng sợ, dãy dụa, đau đớn và hét la thảm thiết giống như chúng ta. Có một số chúng ta không chính mắt thấy chúng bị giết nên không cảm giác được nỗi đau đớn, sợ hãi của chúng. Ví thử nếu chúng ta bị cọp hay sói lang rượt bắt ăn thịt thì chúng ta sẽ sợ hãi đau đớn ra sao? Chúng cũng vậy chớ có khác gì?
Có nhiều người trong chúng ta ăn thịt chúng một cách ngon lành, không một chút xót thương, ngược lại còn biện hộ cho rằng ông Trời sanh chúng nó ra cho chúng ta ăn. Thật ra không có ông Trời nào sanh chúng nó ra cho chúng ta ăn cả. Chẳng qua chúng ta ỷ mạnh nên ăn thịt chúng. Cũng như những con thú dữ ăn thịt chúng ta vì chúng nó mạnh hơn chớ nào phải ông Trời sanh con người ra để chúng nó ăn. Có một số người còn biện hộ cho rằng: Nếu chúng ta không ăn thịt chúng, thì làm sao chúng được đi đầu thai? Nếu thật sự như vậy thì chúng ta là Bồ Tát hết rồi đâu còn gọi là oan gia truyền kiếp. Ở đời, oan oan tương báo trả hoài không dứt. Ngày nay, chúng ta ăn thịt chúng, mai sau chúng ta thành thú lại bị chúng ăn thịt lại. Rồi cứ vậy mà ăn qua, nuốt lại, đời đời kiếp kiếp không có cùng tận. Đây gọi là quả báo tuần hoàn. Trong nhà Phật có câu: “Lưới trời tuy thưa nhưng không bỏ sót một ai” có vay ắt có trả.
Trước kia, tôi cũng thích ăn thịt lắm. Tôi học hiểu kinh Phật và bản thân tôi chứng kiến được cảnh luân hồi nên thật sợ lắm. Bao nhiêu lần tôi quyết tâm bỏ ăn thịt nhưng bỏ được một thời gian rồi ăn lại. Sau này, nhờ niệm Phật mà tôi hoàn toàn bỏ được ăn mặn. Vì khi niệm Phật lâu ngày tâm của chúng ta sẽ được từ bi như Phật. Khi thấy thịt chúng ta cảm giác và thấy đó là thịt người, rồi sẽ thương xót chúng vô cùng, thương đến đỗi con kiến chúng ta cũng không muốn giết. Vì nghĩ một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ bị như chúng và trong đám thú lớn nhỏ kia có biết bao nhiêu là cha mẹ, anh em và con cháu của chúng ta. Nếu như chúng ta tha được thì nên tha.
Tại sao trong nhà chúng ta có kiến, nhện, chuột...? Là vì chúng ta ở dơ nên chúng mới tới. Rồi khi chúng nó tới thì ta lại giết chúng. Lỗi là tại chúng ta kêu chúng đến chớ nào phải lỗi của chúng. Nếu chúng ta giữ vệ sinh sạch sẽ thì chúng đâu bao giờ đến. Cũng như con người ngày nay lòng dạ ác độc, tham dâm đầy dẫy nên mới chiêu cảm chúng ma đến đây. Vì vậy tâm ma của chúng ta ngày nay quá mạnh. Tất cả cũng là lỗi của chúng ta chớ nào phải lỗi của chúng ma.
Tôi không biết quý bạn có tìm hiểu hay không? Riêng tôi thì từ nhỏ đã có tánh tò mò nhiều chuyện nên đã tìm hiểu nhiều gia đình làm nghề sát sanh. Trong cuộc đời tôi chưa có thấy một người nào làm nghề sát sanh mà sống được thọ, mạnh khỏe và gia đạo bình yên.
Trong kinh Phật nói chúng ta sát sanh càng nhiều thì tuổi thọ chúng ta càng ngắn, bệnh hoạn càng tăng, con cái tổn đức. Phóng sanh càng nhiều thì tuổi thọ càng dài, sức khỏe càng tăng, con cái có nhiều phước đức. Phật nói: “Chúng ta ăn thịt thú nhiều, lâu ngày chúng ta cũng thành thú.” Lý lẽ này rất hợp lý, vì thân chúng ta bồi dưỡng thịt máu của chúng thì thịt máu của chúng ta là thú đó là điều đương nhiên. Khi chúng bị giết thì bao nhiêu thù hận của chúng đều cô đọng lại trong thịt máu của chúng. Khi chúng ta ăn vào lâu ngày thì sẽ có tánh thú như chúng. Có tánh thú lâu ngày sẽ tích tựu thành tâm thú. Khi chết, tâm thú của ta sẽ dẫn dắt ta đi đầu thai làm thú. (Đây là sự thật không phải là mê tín dị đoan).
 
Tôi là người có cả trăm nghìn tội lỗi. Trong quá khứ vô thỉ nhiều kiếp đã giết hại và ăn thịt chúng. Giờ tỉnh ngộ tôi thật vô cùng hối hận. Tôi mong dùng cuộc đời còn lại ngày đêm lo tu niệm Phật để giải bớt oán thù. Tôi niệm Phật là để cầu siêu cho chúng mau được siêu thoát, hầu mong chuộc lại một phần nào tội lỗi của bản thân.
Các nước tây phương thịt là món ăn chính của họ. Họ ăn thịt mỗi ngày, ăn rồi mang cả một thân bệnh ung thư đầy dẫy, dâm loạn đứng đầu, con nít cũng không tha; tâm thú lẫn tâm ma. Không phải chỉ riêng các nước Tây Phương mà ngày nay đã lan tràn cả thế giới.
Thời nay, không riêng gì những người ăn thịt nhiều mới bị ung thư mà luôn cả những người ăn hải sản và rau cải cũng đều bị. Nhưng số người ăn chay thì chỉ bị thiểu số. Tại sao? Vì thức ăn, nước uống của chúng ta đang dùng hằng ngày đều đang bị những chất độc ô nhiễm. Nếu chúng ta tìm hiểu và đọc báo chí hằng ngày thì sẽ thấy có biết bao nhiêu người bị trúng độc vì thực phẩm.
Bệnh của con người từ đâu mà có? Là từ ăn uống mà ra. Nên chúng ta phải cẩn thận về vấn đề ăn uống. Không những là trong thức ăn, nước uống có độc tố mà không khí chúng ta đang hít thở hằng ngày cũng đang
bị ô nhiễm.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn