Chuyển Tuyệt Vọng Thành Hy Vọng

21 Tháng Năm 20145:33 SA(Xem: 8628)
Trong cuộc đời tôi đã trải qua nhiều lần tai nạn: tai nạn xe cộ, tai nạn té lầu, tai nạn lụt nước. Vì trải qua nhiều tai nạn nên xương chậu của tôi bị suy yếu. Tuy trải qua nhiều sóng gió và tai nạn nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy tuyệt vọng như là thời gian bị té trong lần lụt nước. Thời gian đó, tôi chỉ nằm một chỗ, con tôi đứa nào cũng bị bệnh, nhà bị ngập không ở được, xe thì bị hư. Bên cạnh không có một người thân giúp đỡ, tiền thì không có.
Tánh tôi rất sợ làm phiền bạn bè nhưng cuối cùng cũng phải cầu cứu đến bạn bè. Dù bạn bè của tôi có tốt thì cũng chỉ giúp được thời gian ngắn, còn chuyện của tôi là chuyện lâu dài. Trước kia, tôi đã từng trải qua nhiều hoàn cảnh còn đau khổ hơn nhưng tôi không cảm thấy tuyệt vọng, vì ít ra những lúc đó tôi còn đi đứng được, còn kiếm ra tiền và còn chăm sóc được cho các con của tôi. Còn trong thời gian taì nạn lụt nước, tôi như “người sinh học” không đi lại được. Lúc đó, tôi vô cùng tuyệt vọng. Trong đời của tôi sợ nhất là bị tàn tật nằm một chỗ. Nếu như phải bị tàn tật thà là tôi tự vận chết còn sướng hơn vì ít ra cũng được giải thoát.
Sau khi hiểu đạo thấy được lẽ thật, tôi mới biết quý mạng sống của tôi. Ý nghĩ của tôi bây giờ và trước kia hoàn toàn khác hẳn. Bây giờ tôi không còn sợ bị tàn tật hay thành người sinh học nữa mà tôi chỉ sợ tôi mất đi lý trí và mất đi cái thân giả tạm này. Tại sao? Vì tôi đang dùng cái thân giả tạm của tôi làm chiếc thuyền để vượt biên về bên kia Cõi Phật. Tôi mới đi được nửa đường nên tôi không muốn chiếc thuyền bị chìm vì thuyền chìm thì tôi sẽ bị chìm theo. Tôi thà chấp nhận chiếc thuyền bị hư hao xấu xí không còn đủ hình thù nhưng ít ra nó vẫn còn cái máy biết điều khiển hướng đi. Còn hướng đi thì tôi vẫn còn con đường giải thoát.
Tôi biết ngoài kia có rất nhiều người đang bị hoàn cảnh giống như tôi, có rất nhiều người đang bị tàn tật và khổ sở. Nếu như chúng ta hiểu được chân lý đời là vô thường, đời là giả tạm thì chúng ta sẽ không vì cái thân tàn tật này mà đau khổ.
Thân tàn tật hay thân trọn vẹn đẹp đẽ khi chết rồi cũng thành tro bụi có khác biệt gì đâu? Tại sao chúng ta không dùng ngay giây phút này để mà niệm Phật? Dùng thân tàn khuyết giả tạm để đổi lấy thân Phật kim sắc vẹn toàn? Đây mới là con đường giải thoát, mới là sống thật. Còn hơn những người có thân thể cường tráng đẹp đẽ mà không hiểu được cuộc sống vô thường, không lo tu hành để giải thoát; vậy đâu có khác gì sống mà như chết, thấy mà như mù. Trong cái xui có sự may mắn, nhờ tàn tật mà chúng ta mới có nhiều thời gian để tu hành niệm Phật.
Phật nói: “Sống 100 năm không bằng một ngày hiểu đạo.” Cũng như một người ăn xin bần cùng mà hiểu đạo còn giàu hơn kho báu của thế gian.
  • Một người ngu si đần độn mà hiểu đạo thì có trí tuệ thông minh hơn một vị vua cai trị cả nước.
  • Thân ta tuy tàn tật nhưng tinh thần của ta không bị tàn tật, tâm ta vẫn chói sáng, trí tuệ vẫn thênh thang. Đây mới là sống thật, là an lạc tự tại, là hạnh phúc vĩnh cửu.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000