Ý Nghĩa Tu Hành

21 Tháng Năm 20145:18 SA(Xem: 8764)
Kính thưa quý bạn! Xưa nay chúng ta thường nghĩ tu hành là một chuyện rất khó đạt, khó thành. Chúng ta luôn luôn nghĩ rằng Phật pháp quá cao siêu, muốn chứng quả thì phải có căn cơ cao, tu hành khổ hạnh thì mới có cơ hội vãng sanh. Vì sự hiểu lầm này mà chúng ta không dám nghĩ đến hai chữ giải thoát chỉ còn nương nào hai chữ tu phước.

Kính thưa quý bạn! Trước kia tôi cũng nghĩ như quý bạn vì không hiểu chân lý của sự thật nên tôi đã bỏ phí thời gian hơn nửa đời người. Nay được thức tỉnh tôi mong đem một chút kinh nghiệm tu tập của tôi để chia sẻ cùng quý bạn, để chúng ta cùng nhau di cư về Cõi Phật, hầu thoát khỏi thế giới ta bà đau khổ này.

Ở đây tôi xin giải thích tóm gọn, đơn giản, dễ hiểu để chúng ta cùng nhau tìm hiểu. Trước khi tìm hiểu chúng ta nên bỏ cái tâm phân biệt, chấp trước của chúng ta qua một bên. Chúng ta chỉ dùng cái tâm bình thường để mà tìm hiểu đạo vì Phật dạy tâm bình thường là đạo!

Tu: là tu sửa, hành: là hành vi. Hành còn có ý nghĩa là thực hành không chỉ nói suông. Vậy tu sửa chỗ nào? Thực hành từ đâu? Hai câu hỏi này mới là gốc rễ. Trước khi muốn tu sửa chúng ta phải tìm ra căn nguyên chỗ nào sai và làm sao tu sửa? Cũng như ống nước bị nghẹt, trước hết chúng ta phải tìm ra chỗ nào bị nghẹt. Khi tìm ra rồi thì chúng ta mới có cách làm cho nó thông. Tu hành cũng vậy.

Giờ chúng ta cùng nhau tìm hiểu nguyên do bệnh căn. Trong chúng ta tuy mang một thân thể nhưng có nhiều tâm khác nhau. Chúng ta không cần tìm hiểu nhiều tâm khác làm gì cho nhọc. Vì càng tìm hiểu càng thêm nhiều phân biệt chấp trước (chấp trước là: chấp đúng, chấp sai, chấp không, chấp có). Chúng ta chỉ cần biết trong chúng ta có hai tâm. Tâm thật và tâm giả. Tâm thật là “chơn tâm Phật tánh của chúng ta” còn tâm giả là “tâm chúng ta sống hằng ngày”. Chúng ta từ vô thủy kiếp đến nay không dùng tâm thật của mình để sống, mà chỉ dùng tâm giả để sống vì vậy chúng ta mới bị luân hồi (Luân hồi là đầu thai trở lại vô số kiếp.) Nếu chúng ta dùng tâm thật thì chúng ta đã làm Phật lâu rồi, không còn có mặt ở trên trái đất này. Phật thấy chúng sanh đều có chủng tử Phật (nghĩa là hạt giống Phật) nên Ngài mới đến đây dẫn dắt, dạy dỗ cho chúng ta tu để thoát khỏi luân hồi.

Giờ chúng ta đem hai tâm ví dụ thành hai người, một người là ma, một người là Phật. Sau đó, chúng ta tìm coi ông Phật của chúng ta đang ở đâu? Kính thưa quý bạn! Ông Phật của chúng ta đã bị chúng ta bỏ quên nhiều kiếp nên ông Phật đã bị mê man bất tỉnh rồi. Vì ông Phật trong ta bất tỉnh nên ma trong người chúng ta mới tự tung tự tác, hoành hành điều khiển. Khiến cho chúng ta bị lặn hụp đau khổ luân hồi vô số kiếp. Hắn muốn chúng ta càng ngu si càng tốt để vô số kiếp tình nguyện làm nô lệ cho hắn.

Nay hiểu rõ chân tướng, muốn thoát luân hồi, vãng sanh thành Phật thì chúng ta phải mau mau đánh thức ông Phật (Phật tánh) trong ta tỉnh lại. Không những cứu ông Phật trong ta tỉnh lại mà còn phải hợp sức trợ lực cho ông Phật trong ta có đủ thần thông để đánh đuổi ma (tâm ma) ra khỏi người chúng ta.

Chúng ta hợp sức trợ lực bằng cách nào? Niệm Phật A Di Đà. Chỉ có câu Phật hiệu A Di Đà mới có đủ thần lực đánh thức ông Phật và đánh đuổi ma ra khỏi người chúng ta. Việc làm của chúng ta là chuyên tâm niệm Phật. Niệm mỗi ngày, không gián đoạn, không thối chuyển. Nếu chúng ta bỏ niệm Phật nửa chừng thì ông Phật trong ta sẽ bị ma đánh gục trở lại vì ma trong người chúng ta rất mạnh.

Cũng như một người bệnh đang bị hấp hối cần sự cấp cứu. Nhưng chúng ta cấp cứu nửa chừng rồi bỏ cuộc. Vậy người hấp hối kia làm sao được tỉnh lại? Huống chi, bên cạnh người hấp hối còn có một kẻ thù lớn mạnh đang hành hạ ngày đêm. Vậy thử hỏi người hấp hối kia có thảm thương không? Người hấp hối kia là ai? Là ta, là ông Phật của ta! Thật đáng thương cho chúng ta xưa nay nhận giặc làm con. Không những bỏ đói chính ta, còn dẫn dắt chúng ma về đánh ông Phật của ta. Vậy thử hỏi chúng ta có ngu si không? Vì thấy chúng sanh ngu si mà Phật thương xót. Cũng như chúng ta thương xót cho đám dòi ở trong thùng phân.

Nay hiểu rõ chân tướng sự thật chúng ta phải siêng năng niệm Phật. Đem thần lực của câu A Di Đà trợ lực cho ông Phật trong ta thức tỉnh phát ra thần lực để đánh đuổi ma ra khỏi người chúng ta, cho trí tuệ của chúng ta được khai mở. Khi trí tuệ chơn tâm được khai mở thì thân và hành vi của ta theo đó mà được thanh tịnh.

Giờ chúng ta hiểu rõ, tu là tu sửa cho ông Phật trong ta trở lại nguyên thủy có đủ thần thông. Hành là trì niệm tinh tấn không thối chuyển. Luôn luôn trợ lực và bảo vệ cho ông Phật của chúng ta được an toàn không bị chúng ma hãm hại. Phút lâm chung, ông Phật của ta mới có đủ thần lực chiêu cảm được Chư Phật đến nơi tiếp dẫn sanh về Cõi Phật. Đây mới là ý nghĩa của hai chữ tu hành.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn