Nguyên Do Nào Khiến Tôi Niệm Phật

21 Tháng Năm 20145:17 SA(Xem: 7938)
Sau năm 75, gia đình tôi di tản vào Sài Gòn, cha thì già yếu, mẹ thì bệnh nặng, chị tôi thì đi thủy lợi, anh tôi thì đi nghĩa vụ, đàn em còn nhỏ dại, gia đình thì bữa đói bữa no. Lúc đó tôi chỉ có 14 tuổi, tôi mua bán đủ cách vẫn không sao cứu được gia đình. Tới năm 80 vì thương gia đình nên tôi nhận lời lấy chồng để vượt biên hầu cứu vãn gia đình. Tôi đến Mỹ năm 81, vì nóng lòng lo cho ba mẹ và gia đình nên vừa đến Mỹ ngày trước, ngày sau tôi hỏi thăm để kiếm việc làm. May thay tôi kiếm được một việc làm ở đợ.

Ngày đầu đến làm việc, tôi năn nỉ ông bà chủ cho tôi mượn trước một tháng lương. Ông bà chủ đó tốt bụng thông cảm hoàn cảnh của tôi nên cho mượn. Tôi vội vã đi mua quà gởi về, đa số là tôi mua quà cho mẹ vì tôi thương mẹ tôi nhất, phần tôi biết mẹ tôi không còn sống được bao lâu.

Gởi thùng quà xong tôi vô cùng sung sướng. Tôi đếm từng giờ từng phút mong sao thời gian qua cho lẹ. Mỗi ngày tôi đều tưởng tượng cảnh mẹ tôi khi nhận được thùng quà. Chắc mẹ tôi sẽ sung sướng lắm, các em tôi sẽ hớn hở vui mừng. Mẹ tôi sẽ có tiền chữa bệnh không còn bị cơn bệnh suyễn hành hạ. Mẹ tôi sẽ không còn rơi lệ khi thấy đám con của mình bữa đói bữa no. Tôi sung sướng mơ tưởng đủ thứ. Tôi nói thầm với mẹ: “Mẹ ơi! Từ đây trở đi mẹ sẽ không còn chịu khổ nữa.” Tôi vui sướng đến quên đi cả việc làm cực nhọc và thời kỳ thai ngén.

Nhưng niềm hạnh phúc chưa được bao lâu thì nghe tin mẹ tôi mất. Khi nghe tin này tôi như bị sét đánh ngang tai tim tôi tan nát. Điều mà làm cho tôi vô cùng hối hận đó là: mẹ tôi mất cùng ngày lãnh được

thùng quà của tôi. Mẹ tôi phút cuối cũng không nhìn được những món quà tôi gởi cho mẹ và thùng quà trở thành món quà làm mai táng.

Từ đó mỗi đêm tôi đều niệm Phật A Di Đà và Quán Thế Âm cầu xin cho mẹ tôi mau được siêu thoát. Tôi sợ mẹ tôi vì quá thương con của mình mà không chịu đi. Bên cạnh đó tôi cố gắng không thương khóc. Tôi dùng hết tình thương cho mẹ để làm việc ngày đêm, mong sao cứu vãn gia đình để mẹ được yên tâm. Thời gian lại trôi qua đến lượt ba tôi qua đời. Tôi tiếp tục mỗi đêm niệm Phật cầu siêu cho ba mẹ. Lúc đó, tôi không biết ba mẹ tôi có được siêu thoát không? Nhưng tôi vẫn niệm vì tôi tin lòng thành sẽ được cảm ứng và tôi cứ niệm mãi cho tới 17 năm.

Rồi đến một hôm, tôi may mắn đọc được một bài báo nói về môn tu tịnh độ và niệm Phật có thể cứu độ được thân nhân, cha mẹ đã chết hoặc còn sống. Khi hiểu được điều này tôi mừng lắm. Từ đó, mỗi khi tôi lái xe đi làm, đi về hay đi công chuyện tôi không còn nghe nhạc ở trong xe mà chỉ thay vào đó những câu “Nam Mô A Di Đà Phật.” Thậm chí những lúc ăn ngủ hay làm việc tôi cũng đều niệm Phật. Tối đến, tôi thắp nhang cầu xin cho cha mẹ mau được siêu thoát, cầu xin cho gia đình tôi ở Việt Nam luôn luôn mạnh khỏe bình an. Sau đó, tôi hồi hướng hết công đức niệm Phật cho ông bà cha mẹ trong hiện tại, quá khứ và các vong hồn khuất mặt được mau siêu thoát. Tôi cứ niệm Phật và hồi hướng mỗi đêm như vậy, tới nay là 22 năm. Trước đó 17 năm tôi không biết nên chỉ niệm Phật cầu xin cho cha mẹ, còn 5 năm sau này thì tôi niệm Phật đại thừa. (Đại thừa là niệm tinh tấn mỗi ngày, niệm cho bản thân và niệm cho tất cả chúng sanh.)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000