XIII. Diệu Tổng.

21 Tháng Năm 20144:53 SA(Xem: 7715)
Bà người Bình An Phủ (Giang Tô), sanh vào đời Tống. Năm 15 tuổi, bà tự hỏi thân tôi từ đâu tới, chết rồi đi về đâu ? Lớn lên có lập gia đình nhưng đến ngoài 30 tuổi thì bà xuất gia. Bà ham mộ Thiền tông, nên đến tham học thiền sư Đại Huệ Tông Cảo thuộc dòng thiền Lâm Tế phái Dương Kỳ.
Để khảo nghiệm bà, Đại Huệ kể lại công án sau :
Vì pháp nạn, thiền sư Nham Đầu làm nghề lái đò đưa người qua song. Ông có treo một cái bảng, ai muốn đi đò thì gõ vào bảng. Ông liền hỏi :
-Ai ? Muốn sang bờ nào ?
Sau khách trả lời, ông liền chèo đò đến rước. Một hôm có một thiếu phụ bồng một đứa nhỏ trên tay đến gõ bảng. Để trả lời Nham Đầu bà nói :
-Tôi sanh 7 đứa, 6 đứa trước vô duyên, còn đứa này.
Bà nói đến đó bèn ném đứa bé xuống sông.
Bà này điên ? Hay bị tẩu hoả nhập ma ? hay muốn đấu Thiền cơ ? Bà nghĩ lúc đó Nham Đầu phải làm gì ? Lấy mái chèo đẩy bà xuống nước, hay tự mình nhẩy xuống nước cứu đứa bé ?

Bà trả lời bằng một bài kệ :
Mây núi, trăng biển đều vứt bỏ
Trang Châu hoá bướm giấc mộng huyền
Lênh đênh chiếc bách trên dòng nước
Hoa chào thương lượng chuyện nhân duyên.

Đại Huệ gật đầu.
Một hôm bà đang ngồi thiền bỗng nhiên đại ngộ, bèn làm bài kệ trình ngộ cảnh lên Đại Huệ :
Đạt Ma hà tất đến
Nhị tổ lạy ích gì ?
Đừng đến, đừng lạy nữa
Lũ giặc cỏ thua rồi.

Đại Huệ ấn khả cho bà bằng một bài kệ :
Bà đã ngộ tổ sư ý
Một dao chém xuống đứt hai
Thế gian không thừa, không thiếu
Lâm cơ tự tánh hiện ngoài
Tôi làm kệ này chứng minh
Tứ thánh, lục phàm chẳng kinh
Ngừng bặt mọi niềm sợ hãi
Tên Hồ mắt biết chưa rành.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
Hội nhập | Ghi Danh
KHÁCH VIẾNG THĂM
1,000,000